Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Thất Kiếm Hạ THiên Sơn 26: Uống trà nói chuyện mừng có bạn tốt mãi nhận nhau - Mượn từ gởi gắm giữ mãi tri kỷ ở trên đời

Tân Long Tử chợt thấy Tề Chân Quân nằm bên cạnh mình, cây kiếm của mình đã cắm vào ngực y, Tân Long Tử qúy kiếm như mạng sống, suốt đời đi tìm bảo kiếm. Không ngờ được thanh bảo kiếm chưa đầy một tháng thì đã gặp kiếp nạn. Lúc này y thấy thanh kiếm của mình, bất giác gắng gượng lê đến bên cạnh, rút ra, nhìn một hồi thì thở dài nói: “Lăng Vị Phong, ta đã phụ tấm lòng tặng bảo kiếm của ngươi!” rồi y kề mũi kiếm vào ngực, định tự sát, chợt nghe có người kêu: “Lăng đại hiệp, Lăng đại hiệp!” Tân Long Tử buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất, bên cạnh chợt xuất hiện một người, Tân Long Tử mừng rỡ kêu lên: “Hàn Chí Bang, té ra là ngươi!”.

Hàn Chí Bang từ Tây Tạng đến đây. Khi quân Thanh đánh vào Hồi Cương, vùng Mông Tạng vốn giới bị rất nghiêm ngặt, sau đó thấy quân Thanh tiến về Hồi Cương rất chậm chạp. Hơn hai tháng mà vẫn chưa đến Y Lê, thế là buông lỏng. Không ngờ quân Thanh khi đánh vào Hồi Cương đã thầm chia một nhóm kỳ binh cho Hoàng tử Dận Đề suất lĩnh, đột nhiên đánh vào Nam Tạng, bắt sống Hoạt Phật Đạt Lai, lập nên một Đạt Lai khác. Khi quân Thanh đến gần La Sa, Hàn Chí Bang mạo hiểm thoát ra, đến Hồi Cương tìm cứu binh. Lúc này đã là hoàng hôn, khi đi ngang qua núi Mộ Sĩ Tháp Cách, thấy trong sơn cốc toàn là xác quân Thanh, tất cả vẫn bị thương nặng chưa chết đang rên rỉ, chàng ta bất giác rùng mình, thế rồi chạy lên sườn núi, chợt thấy Tân Long Tử kêu lớn Lăng Vị Phong, hai người nhìn nhau tưởng tựa như là ác mộng.

Hàn Chí Bang thấy Tân Long Tử người đầy máu, hơi thở thoi thóp thì ngạc nhiên hỏi: “Tân Long Tử, ông làm sao thế?” rồi lấy thuốc kim sang ra đắp vào vết thương cho y, Tân Long Tử rên rỉ nói: “Cứ mặc ta, nhặt thanh bảo kiếm lên!” Hàn Chí Bang không thèm để ý đến lời của y, cứ nhất định phải trị thương cho y, Tân Long Tử trợn mắt quát: “Ta sắp chết mà ngươi không chịu nghe lời ta, mau, mau nhặt thanh kiếm tới đây, nhân lúc ta vẫn còn ba phần sống, nếu muộn không kịp nữa”. Hàn Chí Bang đành chịu, thế là nhặt thanh kiếm đến, Tân Long Tử không cầm lấy tiếng mà dặn: “Ngươi hai tay cầm kiếm, giơ ngang trên đỉnh đầu, quì xuống, quỳ xuống!” Hàn Chí Bang ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Tân Long Tử nói: “Ta muốn ngươi thề trở thành môn hạ của Võ Đang, hôm nay ta thay mặt tôn sư đã quá cố thu nhận đồ đệ!?” Hàn Chí Bang thấy Tân Long Tử trợn mắt nhìn mình, biết rằng nếu không chấp nhận thì y chết cũng không nhắm mắt, chỉ đành quì xuống. Tân Long Tử phấn chấn tinh thần, nghe Hàn Chí Bang thề xong thì thều thào nói: “Sư đệ, ngươi là kẻ chất phác thành thật, ta không cần nhắc lại giới qui của bổn môn nữa. Sau này sẽ có người cho ngươi biết. Giờ đây ngươi hãy đưa thanh bảo kiếm cho ta”. Rồi y cầm lấy thanh bảo kiếm, rút một mảnh khăn trong vỏ kiếm ra, trên mảnh khăn viết đầy chữ, lại còn có hình vẽ. Tân Long Tử nói: “Đây là bản sao của Một trăm lẻ tám thức Đạt Ma, ngoài ra còn có những điều tâm đắc của ta. Phó bản này đã được ta dịch thành Hán văn, vốn là ngươi đã phát hiện được Đạt Ma bí kíp, nhưng trước đây ngươi không phải là người bổn môn, nên ta chỉ tạm thời mượn đi”. Lúc này Hàn Chí Bang mới biết dụng ý của y, thế là vội vàng quì xuống đáp tạ. Tân Long Tử hít một hơi, cố gắng gượng bảo Hàn Chí Bang đọc những dòng chữ viết trên mảnh khăn còn mình thì nằm dưới đất cắt nghĩa cho Hàn Chí Bang hiểu.

Tân Long Tử giảng xong thì hơi thở đã mỏng như sợi tơ, y gắng gượng hỏi: “Ngươi có hiểu chưa?” Hàn Chí Bang thực ra không hiểu lắm, nhưng thấy Tân Long Tử khổ sở như thế, không nỡ bảo y tiếp tục giảng, hơi chần chừ rồi gật đầu nói: “Đa tạ sư huynh, tôi đã hiểu hoàn toàn”. Tân Long Tử gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không hiểu, ngươi có thể hỏi Lăng Vị Phong. Nhưng hiện nay không biết y sống chết thế nào!” Hàn Chí Bang kinh hãi hỏi: “Sao, Lăng đại hiệp và sư huynh đều đã trúng ám toán của kẻ địch?” Tân Long Tử chỉ còn lại một hơi cuối cùng, y không đáp lời của Hàn Chí Bang mà tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có Quế Trọng Minh và Trương Hoa Chiêu, họ cũng là người trong phái Võ Đang, họ coi như là đồ đệ của ngươi!” khi Thạch Thiên Thành sắp chết đã nhờ Tân Long Tử chỉ điểm cho Quế Trọng Minh, còn Trương Hoa Chiêu thì lấy được hoa ưu đàm nên Trác Nhất Hàng có lệnh bảo Tân Long Tử dạy dỗ, Hàn Chí Bang chưa kịp hỏi, Tân Long Tử đã chỉ thanh kiếm, nói; “Cho ngươi!” rồi thở hắt ra hơi cuối cùng!

Hàn Chí Bang cầm thanh bảo kiếm, ra sông rửa sạch, đang định đào mộ chôn Tân Long Tử, chợt thấy ở dưới sơn cốc có ánh lửa kéo dài như con rồng lên trên. Hàn Chí Bang thầm nhủ: “Nếu toán quân này là kẻ địch thì mình mọc cánh cũng khó thoát”. Bởi vậy chàng đành để xác Tân Long Tử ở đó rồi vượt qua sườn núi, chạy gấp về phía nam.

Nào ngờ toán quân này là người của tù trưởng Hô Khắc Tề. Sau khi Mạnh Lộc bỏ trốn, Mạnh Mạn Lệ Tư đã giấu chàng.

Nhưng sáng hôm sau nàng đã nói cho Hô Khắc Tề nghe, bởi vậy Hô Khắc Tề mới dắt người đi tìm, khi vào đến núi Mộ Sĩ Tháp Cách thì thấy trong sơn cốc toàn là xác quân Thanh, chàng ta cả kinh, đang định nhìn kỹ thì chợt nghe có giọng nói trong trẻo: “Ai thế? Có phải là Mã Bang không?” ở dưới Băng Hà có một thiếu nữ áo đỏ đang bế một người, Hô Khắc Tề và Mạnh Mạn Lệ Tư đều ngạc nhiên.

Té ra đó là Võ Quỳnh Giao đang ôm Lưu Úc Phương.

Thế rồi Võ Quỳnh Giao kể lại cuộc ác chiến cho Hô Khắc Tề nghe. Hô Khắc Tề một mặt sai người lên núi tìm Lăng Vị Phong, một mặt mời Võ Quỳnh Giao về doanh trại của mình để trị thương cho Lưu Úc Phương.

Từ sau khi Lăng Vị Phong ra đi, Phó Thanh Chủ và Phi Hồng Cân lo lắng trong lòng, nhưng tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, quân Thanh đột nhiên tấn công gấp gáp, đại quân quét qua thảo nguyên như một trận bão, Phi Hồng Cân làm theo kế hoạch, chia quân rải rác đi khắp nơi, khi đại quân tiến qua, Phó Thanh Chủ và Phi Hồng Cân trên ngọn núi cao quan sát, chỉ thấy cờ xí rợp trời, ngựa xe rầm rộ. Phó Thanh Chủ nhíu mày nói: “Quân Thanh có tướng tài, thống soái lần này không kém gì Đa Thích”. Phi Hồng Cân vung roi cười nói: “Chúng ta cũng không đến nỗi thua, trước tiên hãy cắt cái đuôi rắn này!” khi đại quân đi qua được tám phần, đột nhiên tập trung binh lực cắt đuôi, đánh thắng một trận vang dội. Nhưng toán quân Thanh này rất mạnh, bại mà không loạn, bọn chúng vẫn chờ đợi viện binh. Được vài ngày, quân hậu viện kéo tới, bọn Phi Hồng Cân chỉ đành buông ra. Nhưng cũng đã tiêu diệt được quá nửa.

Đại quân kéo qua, tin truyền về cho biết rằng quân Thanh đột nhiên chia làm hai đường, một đường tiến vào Mông Cô, một đường tiến vào Tây Tạng, kẻ cầm quân đánh vào Tây Tạng là Hoàng tử Dận Đề. Phó Thanh Chủ buồn bã nói với Phi Hồng Cân: “Chúng ta thắng một trận nhỏ nhưng bọn chúng đã thắng được một trận lớn. Chúng ta biết đây là vùng các tộc ở Nam Cương tụ tập, khi đi qua đã để hở cho chúng ta đánh cắt đuôi, thế nhưng phần đầu vẫn tiếp tục tiến nhanh hơn!” Phi Hồng Cân nghĩ kỹ lại thì quả nhiên đã trúng kế, trong lòng lo lắng. Phó Thanh Chủ lại cười: “Dù bọn chúng có tướng tài nhưng nói về toàn cuộc thì không thể nào cứu vãn được số phận bại vong”. Phi Hồng Cân khẽ gật đầu: “Quân mà không có dân giúp đỡ, sớm muộn gì cũng thất bại. Tôi hiểu ý lão tiền bối”.

Hai người đang nói chuyện thì chợt Mạo Hoàn Liên và Quế Trọng Minh chạy về, Mạo Hoàn Liên cao giọng nói: “Phó bá bá, hãy đoán thử thống soái quân Thanh lần này là ai?” Phó Thanh Chủ ngạc nhiên nói: “Ta làm sao đoán được?” hai người Quế, Mạo vốn là đi dò thám quân địch trở về. Vì thế Phi Hồng Cân vội vàng hỏi: “Các người đã phát hiện được gì?”.

Mạo Hoàn Liên nói: “Phó bá bá, người hãy nhìn xem con đoán có đúng không?” bốn người thúc ngựa chạy lên núi, thấy quân Thanh đang đóng doanh trại trên sườn núi trông rất vững chắc, Phó Thanh Chủ nói: “Xem ra thống soái lần này có lẽ là một tướng tài!” Mạo Hoàn Liên nói: “Chỉ e thống binh không phải là tướng quân!” rồi đưa tay chỉ vào vách đá trước mặt, Phó Thanh Chủ nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy trên có mấy dòng chữ, rõ ràng là viết xong thì bảo thợ đá khắc vào, mấy dòng chữ ấy như rồng bay phượng múa. Phó Thanh Chủ cũng là một nhà thư pháp, ông ta không khỏi khen ngợi. Mạo Hoàn Liên đọc xong những dòng chữ trên tảng đá rồi nói: “Phó bá bá, hình như đây là phong cách của Nạp Lan Dung Nhược?” Phó Thanh Chủ nói: “Có lẽ chỉ có Nạp Lan Dung Nhược mới có thể viết được bài từ hay như thế?” bốn người đang nói chuyện thì chợt thấy ở phía xa xa trên đồng cỏ có hai thớt ngựa đang đuổi gấp theo nhau, té ra hai người đó chính là Võ Quỳnh Giao và Hàn Chí Bang.

Mọi người gặp lại nhau, biết được tin xấu ai cũng đau lòng. Nghỉ ngơi được vài ngày thì bọn họ quyết định tìm Nạp Lan Dung Nhược nhờ chàng ta hỏi tung tích của Lăng Vị Phong.

Lại nói Nạp Lan Dung Nhược lần này xuất trinh không phải là do ý muốn của mình. Mấy năm nay chàng chỉ chuyên tâm sáng tác thơ từ, không ngờ Khang Hy lại kéo chàng đi ra đánh Hồi Cương. Chàng thấy quân Thanh đi đến đâu thì giết chóc đến đó, trong lòng cảm thấy bất nhẫn. Nhưng chàng là qúy tộc nên không thể chống lại. Trong lòng rất lấy làm phiền muộn. Chợt nhớ lại từ ngày cô cô mình chết đi chàng chẳng biết tâm sự cùng ai. Không biết thế nào mà chàng chợt nhớ đến Mạo Hoàn Liên, thế là mới cầm bút lên viết bài câu thơ. Chưa kịp hạ bút xuống thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào...

Nạp Lan Dung Nhược ra ngoài xem, thấy bọn lính vây quanh một ông già và một thiếu nữ. Cách đó không xa bầy cừu đang chạy tán loạn, ông già và nàng thiếu nữ ấy ăn mặc theo kiểu người Cáp Tác Khắc. Ông già râu ria xồm xoàm, trông to lớn dềnh dàng, nhưng nhìn kỹ lại trong vẻ thô hào ấy lại có phần nho nhã. Thiếu nữ chân mày đẹp như tranh vẽ, mặt trái xoan, mắt thanh mày tú, có phong vận của người miền Giang Nam. Bọn lính cười đùa trêu ghẹo nàng thiếu nữ, Nạp Lan Dung Nhược mới bước lên ngăn lại, hỏi rõ nguồn cơn, thiếu nữ nói: “Bầy cừu của tôi bị chiến mã binh gia các người xua đuổi chạy tán loạn, tôi chưa đòi bồi thường họ đã kéo chúng tôi đến đây”. Nạp Lan Dung Nhược nhíu mày, đoán rằng chắc chắn bọn lính thấy nàng xinh đẹp nên cố ý trêu ghẹo. Quân Thanh cướp bò dê, tàn hại bá tánh là chuyện bình thường, huống chi chỉ là việc đuổi cừu. Nạp Lan Dung Nhược rất lấy làm đau lòng vì quân kỷ lỏng lẻo như thế, đang định trách mắng, nhưng chàng ta thấy nàng thiếu nữ ăn nói rất lưu loát, trong lòng rất nghi ngờ. Phụ nữ trên thảo nguyên thấy quân Thanh thì như cừu gặp sói, trốn tránh còn không kịp, có đâu có dám lý luận như thế? Bởi vậy chàng muốn lên tiếng nhưng lại ngừng, trái lại hỏi nàng thiếu nữ rằng: “Ngươi là ai! Sao lại thả cừu ở nơi đóng quân thế này?” nàng thiếu nữ kêu ối chao một tiếng rồi nói: “Thảo nguyên rộng lớn thế này không chăn cừu, chả lẽ bảo bọn tôi uống gió Tây bắc chắc?” Nạp Lan Dung Nhược sầm mặt, ông già vội vàng nói: “Con gái của tôi không biết ăn nói, mong tướng quân thứ lỗi cho. Chúng tôi không cần bầy dê này nữa, xin người hãy thả chúng tôi”.

Nạp Lan Dung Nhược cố ý nghiêm mặt nói: “Không được, tội này phải phạt!”.

Bọn binh lính thấy Nạp Lan Dung Nhược không những chẳng trách cứ mà còn bao che cho bọn chúng thì mừng lắm, nhưng lại sợ Nạp Lan Dung Nhược trách phạt nàng thiếu nữ này vì thế?mới nhao nhao lên nói: “Phạt nàng thổi sáo đi, nàng thổi nghe rất hay!” Nạp Lan Dung Nhược thấy nàng thiếu nữ cầm một cây sáo ngắn trong tay, mỉm cười nói: “Thật không?” bọn lính nói: “Lúc nãy chúng tôi còn thấy nàng ta vừa chăn cừu vừa thổi sáo!” Nạp Lan Dung Nhược nghiêm mặt, nói: “Được, lần này phạt nhẹ, nhà ngươi hãy thổi một đoạn sáo!” nàng thiếu nữ bĩu môi, ông già nói: “Con ơi, con cứ thổi một đoạn!” nàng thiếu nữ giận dỗi cầm cây sáo lên, nói: “Được, thổi thì thổi!” thế rồi nàng đưa ống sáo lên môi, tiếng sáo trong trẻo phát ra, ông già cũng ê a hát theo. Nạp Lan Dung Nhược vừa nghe thì ngẩn người ra, té ra nàng đã thổi bài từ mình đã cho khắc trên vách đá.

Nửa tháng trước Nạp Lan Dung Nhược đã cho khắc bài từ này ở trên vách đá ở Nam Cương, chàng không hiểu nàng thiếu nữ làm sao có thể thấy được? Dù cho có thấy, làm sao lại đến đây nhanh như thế? Chả lẽ là đến đây cốt chỉ để tìm mình? Trong lòng đầy nỗi thắc mắc, thế là có ý thử nàng, lắc đầu nói: “Bài này không hay, phạt ngươi thổi một bài khác”. Bọn lính nói ồ lên phụ họa, nàng thiếu nữ quay đầu đi, cất giọng hát một bài. Nạp Lan Dung Nhược nghe mà sửng sốt, bởi vì chàng nhớ lại rằng khi Mạo Hoàn Liên cải trang thành người làm vườn trong tướng phủ, Nạp Lan Dung Nhược đã sai ca nữ hát cho nàng ta nghe bài này. Thế là chàng nhìn kỹ lại thấy quả nhiên khuôn mặt của nàng thiếu nữ hao hao giống Mạo Hoàn Liên, chàng đang lấy làm kinh ngạc thì nàng thiếu nữ đảo mắt nhìn mình.

Nạp Lan Dung Nhược chợt nhớ lại ánh mắt trong trẻo như làn nước thu của Mạo Hoàn Liên, cõi lòng chợt xốn xang. Khi nhìn kỹ lại lần nữa mới cảm thấy dáng vẻ nàng thiếu nữ này trông rất quen mắt, chàng lấy làm kinh ngạc bởi vậy mới xua bọn lính dắt cả hai cha con người này vào trong trại.

Mạo Hoàn Liên càng lo sợ, bước vào trong. Nạp Lan Dung Nhược cho bọn người hầu lui ra, bảo Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên ngồi xuống, mỉm cười nói: “Ở nơi biên cương mà có thể may mắn được gặp ngươi tri âm. Cô nương có thể ca thêm một bài nữa chăng?” Mạo Hoàn Liên liền mỉm cười, cất giọng hát thêm một bài. Bài này tên gọi “Kim lâu khúc”. Đó là do bằng hữu của Nạp Lan Dung Nhược tên gọi Cố Lương Phân sáng tác, bên cạnh bài ca còn có một câu chuyện động lòng người. Đầu thời Khang Hy, một người bằng hữu của Nạp Lan Dung Nhược là Ngô Hán Sai bị xung quân đến tháp Đinh Cổ ở quan ngoại, Cố Lương Phân là tri giao của y, đã sáng tác hai bài “Kim lâu khúc” gởi cho Nạp Lan Dung Nhược, mong chàng ta giúp đỡ. Mạo Hoàn Liên hát một trong hai bài này, hai bài từ đều có ý nghĩa sâu xa, Nạp Lan Dung Nhược rất cảm động, bởi vậy mới nhờ cha xin hộ, cứu được Ngô Hán Sai trở về. Mạo Hoàn Liên ca bài này là có thâm ý.

Nạp Lan Dung Nhược thông minh tuyệt đỉnh, nghe bài ca thì hứa ngay, hỏi: “Phải chăng cô nương có người thân bị bắt oan?” Mạo Hoàn Liên nói: “Công tử có thể cứu không?” Nạp Lan Dung Nhược nói: “Phải xem y là người thế nào? Nếu là bậc danh sĩ giống như Ngô Hán Sai, tôi sẽ nguyện giúp đỡ”. Mạo Hoàn Liên nói: “Ngô Hán Sai là thư sinh cuồng ngạo, còn bằng hữu của tôi là một bậc kỳ hiệp”. Nạp Lan Dung Nhược hỏi: “Là ai?” Mạo Hoàn Liên cười nói: “Đó chính là Lăng Vị Phong, kẻ đã làm cho Hoàng thượng ăn ngủ không yên”. Nạp Lan Dung Nhược thất kinh, nhìn kỹ lại Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên, Mạo Hoàn Liên nhoẻn miệng cười nói: “Bằng hữu cũ mà không nhận ra sao?” Nạp Lan Dung Nhược mừng mừng tủi tủi, bất giác nắm hai tay Mạo Hoàn Liên, rung giọng hỏi: “Có phải Mạo Hoàn Liên cô nương không? Sao mặt mũi lại thay đổi thế này? Còn đây là ai?” Mạo Hoàn Liên nói: “Đây chính là thần y Phó Thanh Chủ”. Nạp Lan Dung Nhược buông Mạo Hoàn Liên, cung tay chào Phó Thanh Chủ. Phó Thanh Chủ còn là một danh gia thư họa, cũng rất giỏi thơ văn, tính ra cũng là bậc tiền bối của Nạp Lan Dung Nhược. Nạp Lan Dung Nhược nhìn rất lâu rối nói: “Từ lâu tôi đã nghe danh Phó lão tiên sinh, trong cung tôi cũng thường xem tranh vẽ của tiên sinh. Xin thứ tôi mạo muội hỏi một câu, sao bên ngoài và trong tranh tiên sinh lại khác nhau như thế?” Mạo Hoàn Liên nói: “Trong cung cũng có tranh vẽ của Phó bá bá sao?” Nạp Lan Dung Nhược cười nói: “Tranh vẽ cô nương cũng có! Đêm đó khi các người đại náo chùa Thanh Lương, Hoàng thượng lập tức sai họa sư trong cung vẽ mặt của các người, truy nã các người khắp nơi, các người không biết sao?”.

Phó Thanh Chủ cười nói: “Lão phu đã dự liệu được điều này nên đã dùng một chút mẹo vặt thay đổi mặt mũi”. Nạp Lan Dung Nhược rất khâm phục, khen rằng: “Y thuật của tiên sinh có thể đoạt quyền tạo hóa, chắc là tiên sinh đã thay đổi dung mạo cho Mạo Hoàn Liên cô nương”. Mạo Hoàn Liên gật đầu: “Nếu muốn khôi phục bộ mặt cũ, chỉ cần một chậu nước là đủ”. Nạp Lan Dung Nhược xua tay nói: “Không cần”. Mạo Hoàn Liên lại hỏi đến việc của Lăng Vị Phong, Nạp Lan Dung Nhược nói: “Tôi cũng không biết, để lát nữa khi gặp Hoàng thượng tôi sẽ hỏi giùm cho các người. Nhưng tôi cũng khuyên các người, đừng nên gây sự ở Hồi Cương nữa. Cũng như các người, tôi rất chán ghét can qua, quân Thanh muốn làm cỏ thảo nguyên, nhưng số trời khó cãi, cần gì phải làm cho sinh linh đồ thán?” Mạo Hoàn Liên nói: “Công tử nói sai rồi, công tử đọc nhiều sách vở, lẽ nào chưa nghe câu thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành? Quân Thanh vô cớ tấn công, mục dân trên thảo nguyên lẽ nào không thể đứng dậy phản kháng?” Nạp Lan Dung Nhược im lặng không nói. Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hôm nay chúng ta chỉ luận hữu tình chứ không nói quốc sự, được không?” trong lòng chàng rất mâu thuẫn, một mặt đồng tình với bọn Mạo Hoàn Liên, một mặt lại không thể phản bội hoàng thất nên mới né tránh không chịu nói.

Đang lúc đó chợt nghe bên ngoài có tiếng quát tháo, Nạp Lan Dung Nhược kinh hãi nói: “Hoàng thượng đến!” Phó Thanh Chủ nói: “Chúng tôi có cần né tránh không?” Nạp Lan Dung Nhược nhìn lại họ, nói: “Không cần, Hoàng thượng sẽ không nhận ra các người”. Rồi vạch trướng ra, Khang Hy cùng vài tên vệ sĩ chậm rãi bước vào. Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên chỉ đành theo Nạp Lan Dung Nhược quì xuống nghênh tiếp. Té ra trong số vệ sĩ đi theo Hoàng đế có Phó thống lĩnh Trương Thừa Bân.

Khang Hy thấy trong trướng của Nạp Lan Dung Nhược có hai người lạ cũng rất kinh ngạc. Nạp Lan Dung Nhược vội vàng tâu rằng: “Thần nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên bảo một cô nương chăn cừu vào hát khúc ca tái ngoại giải sầu”. Khang Hy thấy Mạo Hoàn Liên xinh đẹp, có dụng ý khác nên mỉm cười, chỉ Phó Thanh Chủ nói: “Còn đây là ai?” Nạp Lan Dung Nhược nói: “Đây là cha của nàng, ông ta hành y trên thảo nguyên, biết chữa một số bệnh kỳ lạ ở miền tái ngoại”. Khang Hy nói: “Khanh cứ thích kết giao với những kỳ nhân cửu lưu tam giáo. Được, chỉ cần khanh thích, ta có thể phá lệ cho phép khanh giữ họ trong quân”. Nạp Lan Dung Nhược đáp tạ ơn vua, Khang Hy lại nói: “Người này hiểu y thuật, trẫm để y thử trị bệnh cho Thập tứ bối lạc và Bác tế tướng quân, cả hai người bọn họ đều bị bệnh co rút. Này, nhà ngươi có chữa được bệnh co rút không?” Phó Thanh Chủ nói: “Đó là bệnh rất bình thường trên thảo nguyên, chỉ cần dùng một loại cỏ dại trên thảo nguyên giã thành nước bôi ở bên ngoài, không đến ba ngày thì sẽ khỏe ngay”. Khang Hy nói: “Được! Ngươi hãy vào đi!” rồi bảo một tên thị vệ dẫn ông ta vào, Khang Hy khẽ nói bên tai Nạp Lan Dung Nhược: “Khanh xem, trẫm đối với khanh có tốt không?” y tưởng rằng Nạp Lan Dung Nhược thích nàng thiếu nữ chăn cừu này nên mới cố ý đẩy Phó Thanh Chủ đi nơi khác để Nạp Lan Dung Nhược gần gũi với nàng. Nạp Lan Dung Nhược đỏ mặt, nhưng không nói lời nào.

Khang Hy cười ha hả: “Trẫm ngự giá thân chinh, mở rộng biên cương, oai nước truyền xa. Khanh đọc nhiều sách sử, hãy nói xem thử trẫm có phải là một trong những bậc minh quân không?” Nạp Lan Dung Nhược nói: “Võ công của bệ hạ chẳng kém gì Tần Hoàng Hán Võ Đường Tông Tống Tổ. Nhưng nếu có thể dùng nhân chính, thiện đãi lê thứ, chắc chắn sẽ càng để lại danh thơm trong sử xanh”. Khang Hy cười ha hả: “Dẫu sao cũng là ý nghĩ của kẻ thư sinh, chúng ta nhập quan chưa đầy ba mươi năm, đương nhiên trước tiên phải nghiêm sau mới khoan, nếu lúc đầu không dùng quân oai, làm sao có thể khiến cho tứ di khiếp sợ?” nói một hồi, cuối cùng Khang Hy cũng không nhắc đến chuyện Lăng Vị Phong, lúc này trời sắp về chiều, Khang Hy định quay ra thì Nạp Lan Dung Nhược chợt nói: “Xin Hoàng thượng để Trương Thừa Bân lại đây, hạ thần muốn thỉnh giáo vài chiêu võ nghệ của y”. Nạp Lan Dung Nhược là người văn võ toàn tài, Khang Hy cười nói: “Hôm nay khanh có hứng đến thế sao?” rồi bảo Trương Thừa Bân ở lại còn mình thì cùng hai tên vệ sĩ rời khỏi trại của Nạp Lan Dung Nhược.

Thật ra Nạp Lan Dung Nhược chẳng muốn học võ nghệ gì cả, chàng biết Trương Thừa Bân có xích mích với Sở Chiêu Nam, nên cố ý giữ y lại. Khang Hy bỏ đi, y mới khích Trương Thừa Bân rằng: “Ngươi ở trong đại nội chắc được hai mươi năm rồi chứ?” Trương Thừa Bân nói: “Đã hai mươi bảy năm, tiên hoàng nối ngôi không dầy ba năm thì tôi đã đến”. Nạp Lan Dung Nhược lại nói: “Giờ đây ngươi vẫn là Phó thống lĩnh Cấm vệ quân sao?” Trương Thừa Bân nói: “Đúng thế, tôi làm Phó thống lĩnh đã gần mười năm!” Nạp Lan Dung Nhược hờ hững nói: “Thế mà Sở Chiêu Nam lại thăng tiến quá nhanh”. Trương Thừa Bân nói: “Đó cũng là lẽ đương nhiên, y võ công cao cường, nhiều lần lập được công lớn, bọn chúng tôi là người cũ của tiên đế, chẳng thể bì được với y”. Tuy rằng nói như thế nhưng mặt đầy vẻ hậm hực. Nạp Lan Dung Nhược mỉm cười nói: “Thế sao? Sao lần này ta không thấy y?” Trương Thừa Bân lại nói: “Sau khi y làm thống lĩnh, tổn thất rất nhiều huynh đệ. Nhưng một tướng công thành muôn người phơi thây, đó là điều dĩ nhiên”. Nạp Lan Dung Nhược lại nói: “Sở Chiêu Nam rất thích tranh công, ta không ưa y. Thực ra kẻ đứng đầu cũng nên khoan hậu một tí, điểm này ngươi tốt hơn y nhiều”. Trương Thừa Bân mừng rỡ, quì xuống dập đầu nói: “Mong công tử nâng đỡ!” Nạp Lan Dung Nhược đỡ y dậy, Trương Thừa Bân lại nói: “Gần đây y cùng Thành Thiên Đình và hơn mươi vệ sĩ nhất đẳng ra ngoài bắt giặc, ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả đều chết sạch, thế mà chỉ bắt được một kẻ địch”. Nạp Lan nói: “Ồ! Kẻ địch này ắt hẳn rất lợi hại. Bắt được ai thế?” Trương Thừa Bân nói: “Chính là Lăng Vị Phong kẻ đã đại náo thiên lao lúc trước”. Nói xong, y lại nhìn Mạo Hoàn Liên, Mạo Hoàn Liên cố ý cúi đầu vân vê tấm khăn trong tay. Nạp Lan Dung Nhược mỉm cười nói: “Cô nương chăn cừu này chẳng biết gì đâu, ngươi cứ nói không hề chi”. Trương Thừa Bân nói: “Tổn thất nhiều người như thế mà Hoàng thượng còn khen y!” Nạp Lan Dung Nhược nói: “Sao ta không thấy Hoàng thượng nhắc tới, có phải đã giết tên Lăng Vị Phong ấy rồi hay không?” Trương Thừa Bân nói: “Mấy ngày hôm nay Hoàng thượng bận rộn việc quân, hôm nay mới rảnh một chút. Chắc là thấy công tử có khách nên không nhắc. Tôi cũng không biết Lăng Vị Phong vó bị giết hay chưa. Nghe nói Hoàng thượng trao cho Sở Chiêu Nam xử trí, lại nghe nói Sở Chiêu Nam không đành giết y”. Nạp Lan Dung Nhược ngạc nhiên hỏi: “Họ vốn là bằng hữu phải không?” Trương Thừa Bân nói: “Đâu chỉ là bằng hữu, họ là sư huynh sư đệ với nhau. Nghe nói, chính vì thế y đang buộc Lăng Vị Phong giao ra quyền kinh kiếm quyết của sư phụ”. Nạp Lan Dung Nhược nói: “Sai Sở Chiêu Nam không áp giải y đến đây?” Trương Thừa Bân nói: “Hoàng thượng phái y đi giúp Tam bối lạc”. Nạp Lan Dung Nhược nghe đến đây, thế rồi mới hỏi thêm vài câu về võ công, sau đó bưng trà tiễn khách.

Lúc Trương Thừa Bân ra ngoài trời đã tối. Hoàng đế chợt sai người đem trà Long Diên của Tây Tạng và cẩm y của cung nữ đến. Nạp Lan Dung Nhược hổ thẹn, nhìn Mạo Hoàn Liên mặc đỏ đến tận mang tai.

Hoàng đế đưa những thứ này đến, rõ ràng coi Mạo Hoàn Liên là phi tử của Nạp Lan Dung Nhược. Mạo Hoàn Liên vẫn tự nhiên, giả vờ không biết, đợi thị vệ ra ngoài thì mới mỉm cười nói: “Bằng hữu gặp nhau, đốt hương trò chuyện, đó cũng là việc vui trong đời người”. Nạp Lan Dung Nhược thấy Mạo Hoàn Liên phóng khoáng như thế, lòng tự trách mình, cười rằng: “Nếu cô nương không ngủ, tôi cũng không ngủ”.

Hai người đốt hương, ngồi uống trà trò chuyện. Nạp Lan Dung Nhược nói: “Cô nương đúng là trọng bằng hữu, vì Lăng Vị Phong mà mạo hiểm thế này”. Mạo Hoàn Liên nói: “Mong công tử giúp đỡ”. Nạp Lan Dung Nhược nói: “Sở Chiêu Nam nghe lệnh đến giúp cho Thập tứ hoàng tử Dận Đề, vậy thì hiện giờ đang ở Tây Tạng. Ở chỗ Dận Đề có rất nhiều võ sĩ, chỉ e không dễ đánh cứu”. Mạo Hoàn Liên nói: “Cứ tận sức mà làm, thành hay bại đều do ý trời”. Nạp Lan Dung Nhược nói: “Đáng tiếc tôi không thể giúp gì được”. Mạo Hoàn Liên nói: “Công tử hãy giúp chúng tôi hỏi tin tức, chúng tôi đã cảm kích không nguôi”.

Việc chính đã nói xong, hai người lại bàn chuyện thi từ mãi đến khi trời sáng. Nạp Lan Dung Nhược khẽ nói: “Trời đã sắp sáng, tôi đưa cô nương ra ngoài!”

Chính là: Tình này lưu luyến lời khó nói, mãi giữ tri kỷ tại nhân gian.

Muốn biết sau đó thế nào mời xem hồi sau sẽ rõ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét