Lăng Vị Phong đã đoán được vài phần, giật mình hỏi: “Lão quái vật nào?” Phó Thanh Chủ nói: “Bang chủ của bang Thiết Phiến Thượng Vân Đình”. Lăng Vị Phong nói: “Nghe nói lão quái vật này có võ công độc môn, hai đạo hắc bạch đều không ưa. Nhưng y cũng không phải là kẻ xấu xa lắm, sao có thể đi cùng Nhân Yêu Hách Phi Phụng? Vả lại sao y lại tìm Võ Nguyên Anh, chuyện này thật là kỳ lạ!”.
Mọi người thúc ngựa đi nhanh, nửa ngày đã về đến nơi, bên trong có người chạy ra đón, Võ đại nương mừng rỡ nói: “Phó đại ca đã đến, thế là cha của Thành Hóa được cứu rồi!” Phó Thanh Chủ và Võ Quỳnh Giao vào trong, chỉ thấy Võ Nguyên Anh mặt tím đen, hơi thở yếu ớt tựa như sợi tơ, thấy cố nhân thì môi cứ mấp máy chứ không nói ra lời được. Phó Thanh Chủ nhìn kỹ rồi bắt mạch cho ông ta, nói: “Không sao, không sao”. Rồi vội vàng chích cho máu ứ ra ngoài, day ấn những huyệt đạo sau đó mới lấy ra một viên thuốc cho ông ta uống vào. Một hồi sau, sắc mặt của Võ Nguyên Anh đã chuyển tốt, kêu lên: “Lão già thật thâm độc!” rồi lấy ra một cây độc tiễn màu đen ở đầu giường, nói: “Đêm qua ta đấu với hai tên địch, võ công của thằng giặc già tuy giỏi nhưng ta vẫn chống lại nổi. Lúc đầu y chỉ dùng cây quạt sắt thi triển công phu điểm huyệt, không ngờ sau đó thì càng đánh càng gấp, đao của ta chạm vào cây quạt của y, soạt một tiếng, mấy mũi độc tiễn bay ra, té ra ám khí ở trong cây quạt”. Độc tiễn của Thượng Vân Đình vốn là kiếm quyết phong hầu, may mà Võ Nguyên Anh có mấy mươi năm công phu, bởi vậy mới có thể chịu đựng nổi cho tới khi Phó Thanh Chủ tới. Phó Thanh Chủ thầm kêu: “Nguy hiểm!” vừa rồi ông ta nói “không có việc gì” chẳng qua là để an ủi Võ Quỳnh Giao. Giờ đây thấy Võ Nguyên Anh thật sự không hề gì nên mới thở phào.
Phó Thanh Chủ không để Võ Nguyên Anh nói nhiều lời, ông ta bảo Võ Quỳnh Giao chăm sóc cho cha rồi ra ngoài.
Võ đại nương và huynh đệ trong Thiên Địa hội đã chuẩn bị xong rượu tiệc khoản đãi. Trong bữa ăn, Võ đại nương chợt nói với Phó Thanh Chủ: “Phó đại ca, tên giặc ấy có đến nữa không?” Phó Thanh Chủ nói: “Tôi lo y không đến!” ông ta nghĩ ngợi một hồi thì bảo Võ đại nương gọi Võ Quỳnh Giao ra, sai nàng và Dịch Lan Châu không mang theo binh khí mà đi một vòng quanh làng, lại nói với Võ đại nương rằng: “Đại tẩu, xin thứ cho tôi vô lễ, tôi muốn nhờ đại tẩu bày linh đường, treo vải trắng trước cửa giả vờ như có việc tang”. Võ đại nương nói: “Sao thế?” Phó Thanh Chủ khẽ nói: “Để dụ kẻ địch đến đây! Hai tên quái vật ấy, nhất là tên Nhân Yêu, tôi đã muốn trừ y!” vợ chồng Võ Nguyên Anh xưa nay phóng khoáng, nghe thế thì liền chấp nhận ngay.
Phó Thanh Chủ sắp xếp xong mọi việc cho Võ đại nương, bọn Võ Quỳnh Giao và Dịch Lan Châu vẫn về phòng ngủ như bình thường, còn mình và Thạch Thiên Thành thì ở phòng bên cạnh, Võ đại nương ở cùng với Thạch đại nương, Lăng Vị Phong tuần tra bên ngoài. Ông ta bố trí rất cẩn thận, không ngờ cả hai đêm mà kẻ địch vẫn chưa đến,Phó Thanh Chủ nói: “Bọn chúng chắc chắn sẽ đến, đừng lơi lỏng”. Quả nhiên khuya đêm thứ ba thì kẻ địch đến thật, Võ Quỳnh Giao suýt nữa đã bị mắc lừa.
Bang chủ của bang Thiết Phiến Thượng Vân Đình và Nhân Yêu Hách Phi Phụng đến Hồi Cương là có một nguyên cớ. Bọn họ bị Mạnh Võ Uy và Thạch Chấn Phi truy đuổi, con trai của Mạnh Võ Uy Mạnh Kiên sau lần làm bảo tiêu cho tướng phủ, suýt nữa đã bại trong tay Hách Phi Phụng, vì thế sau khi đại náo thiên lao ở Bắc Kinh, Mạnh Võ Uy cùng con trai xuống Giang Nam, lại nhờ Thạch Chấn Phi tương trợ, đập tan sào huyệt của bang Thiết Phiến, Thượng Vân Đình bại bởi Nhiếp vân thập tam kiếm của Thạch Chấn Phi, Hách Phi Phụng suýt nữa cũng bị Mạnh Võ Uy đánh chết, Thượng Vân Đình nhờ có võ công tinh thuần, thua một chiêu thì đã thoát ra yểm hộ Hách Phi Phụng tháo chạy. Sau đó vì không sống được ở Giang Nam nên mới ra đại mạc.
Lại nói Lăng Vị Phong ở bên ngoài canh phòng, sau canh ba mà vẫn chẳng thấy động tĩnh, bởi vậy mới ngồi buồn lấy cây bảo kiếm trước khi chết Y Sĩ Đạt đã tặng cho chàng, chàng mân mê một hồi chợt thấy có bóng người thấp thoáng, chàng vung kiếm chạy về phía trước. Té ra trước mặt là ba tên phiên tăng, Lăng Vị Phong chưng hửng, thầm nhủ mình chưa gặ[ Thượng Vân Đình và Hách Phi Phụng, chả lẽ bọn chúng là phiên tăng? Đang định lên tiếng hỏi thì kẻ đi đầu đã kêu ồ một tiếng bước tới, trợn mắt hỏi: “Nhà ngươi đã lấy đâu ra thanh bảo kiếm này?” Lăng Vị Phong nói: “Có liên quan gì đến ngươi?” tên phiên tăng cười lạnh: “Ngươi có biết lai lịch của thanh kiếm này hay không?” Lăng Vị Phong nói: “Lai lịch gì ta cũng mặc, ta chỉ biết đó là vật của Dương Vân Thông!” tên phiên tăng ấy hừ một tiếng rồi nói: “Dương Vân Thông là cái thá gì? Dương Vân Thông là một tên cường đạo, nếu y không chết ở Giang Nam, ta đã moi xương cốt của y lên đánh cho ba trăm roi!” Lăng Vị Phong nghe thế thì nổi giận, hỏi: “Ngươi có phải là Thiên Mông thiền sư đấy không?” tên phiên tăng đắc ý cười nói: “Té ra ngươi cũng biết danh hiệu của lão Phật gia, vậy chắc là ngươi cũng biết thanh bảo kiếm này là của ta. Ngươi hãy ngoan ngoãn đưa đây, lão Phật gia có thể tha cho ngươi một con đường sống. Bằng không thì ta sẽ cho ngươi đi theo Dương Vân Thông!” Lăng Vị Phong thầm nhủ: “Năm xưa Thiên Mông thiền sư sắt môn hạ đệ tử vây đánh sư huynh của mình, bị sư huynh của mình cướp mất thanh kiếm tặng cho Y Sĩ Đạt, nói ra y cũng không thể trách được ai. Chỉ là thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, không biết y là tốt hay xấu, nếu y thay đổi mà quân Thanh đã sắp đánh vào, người vùng Mông Tạng Hồi Cương đã đồng tâm hiệp lực chống lại mới phải, không thể vì thanh kiếm này mà mất lòng y”. Chàng đang chần chừ thì tên phiên tăng ấy lại quát: “Ngươi có đưa hay không? Ngươi là ai mà dám chống lại lệnh của lão Phật gia?” Lăng Vị Phong nói: “Ta là sư đệ của Dương Vân Thông!” Tên phiên tăng đanh mặt hỏi: “Ta chỉ biết Dương Vân Thông có một sư đệ tên gọi Sở Chiêu Nam, giờ đây sao lại thêm một tên? Nếu ngươi là sư đệ của Dương Vân Thông, vậy thì ngươi cũng phải nghe lời của sư huynh hiện nay của ngươi”. Lăng Vị Phong nhướng mày hỏi: “Ngươi nói gì?” Thiên Mông thiền sư cười ha hả: “Ngươi còn chưa biết sao? Chắc chắn ngươi là quân giả mạo! Sở Chiêu Nam dắt quân vào Hồi Cương, sai người đến tạ tội với ta, cầu xin cho người sư huynh đã chết của y, bảo ta giúp y bình định Mông Tạng! Y hứa tìm lại thanh bảo kiếm cho ta, nếu không tìm được thì sẽ tặng Du Long kiếm! Nay bảo kiếm đã ở trong tay ta, vậy còn lời gì để nói nữa!” Lăng Vị Phong chợt trợn tròn hai mắt, quát: “Ta vốn không muốn giữ thanh bảo kiếm này, nhưng giờ đây ta cứ không trả lại cho ngươi, có bản lĩnh thì cứ tự lấy!”.
Thiên Mông thiền sư quát: “Đồ nhi, hãy bắt tên cuồng đồ này cho ta!” hai phiên tăng trẻ tuổi lao bổ tới Lăng Vị Phong vẫn đứng vững như núi, bốn quyền đồng thời đấm vào người chàng, chỉ nghe bình bình hai tiếng, kẻ ngã xuống không phải là Lăng Vị Phong mà là hai phiên tăng trẻ tuổi! Thiên Mông thiền sư gầm lớn một tiếng, đột nhiên cởi tà tăng bào màu đỏ quét tới tựa như một áng mây đỏ chụp xuống. Lăng Vị Phong thấy thế, vội vàng di chuyển thân người, né tránh thế đánh, một tay tóm vào góc tăng bào, chàng chỉ thấy như chụp phải một tấm sắt, mới biết võ công của Thiên Mông thiền sư đã đến mức đăng phong tạo cực, chàng ngầm vận nội lực xé toạc một bên tăng bào, Thiên Mông thiền sư cũng quét nửa tấm tăng bào còn lại qua, chưởng trái từ dưới tăng bào đánh vù một tiếng ra, Lăng Vị Phong đột nhiên thu người, còn cách nửa tấc chưởng ấy mới trúng vào người chàng. Thiên Mông thiền sư chỉ hơi lắc người, Lăng Vị Phong đã phóng người tung một cước, Thiên Mông thiền sư đột nhiên bốc người lên cao đến hai trượng, nửa tấm tăng bào trong tay lại chụp xuống!
Thiên Mông thiền sư là đồ đệ của tổ sư khai sáng phái Thiên Long là Thiên Long thiền sư ở Tây Tạng, từ sau khi thua Dương Vân Thông vào hơn hai mươi năm trước đã trở về Tây Tạng, dốc lòng khổ luyện hai mươi năm, bởi vậy công lực mới hơn hẳn lúc trước, đánh với Lăng Vị Phong một lúc lâu mà vẫn chưa nao núng.
Lại nói Võ Quỳnh Giao và Dịch Lan Châu nằm chung một phòng, sau nửa đêm thì chẳng thấy động tịnh, Võ Quỳnh Giao nói: “E rằng kế hoạch này của Phó bá bá không xong, kẻ địch chưa chắc sẽ đến”. Dịch Lan Châu nói: “Cẩn thận phòng bị vẫn tốt hơn”. Võ Quỳnh Giao nói: “Bên ngoài có Lăng đại hiệp canh giữ, nếu kẻ địch đến, chưa kịp vào trang thì đã bị ông ta thu phục. Đâu đến lượt chúng ta ra tay?” nàng đã mệt mỏi ba đêm, bất giác ngủ thiếp đi. Dịch Lan Châu vẫn cố gắng cầm kiếm phòng thủ. Một hồi sau thì chợt thấy một luồng hương thơm thổi vào bên trong, người mê mẩn, Dịch Lan Châu kêu một tiếng không xong, bên ngoài đã có hai người phóng vào, kẻ đi đầu cười với giọng quái dị: “Ha ha, hai cô nương xinh đẹp đều ở đây!” Dịch Lan Châu đâm soạt ra một kiếm, Hách Phi Phụng giơ ngược quạt lên đỡ đánh keng một tiếng, cây quạt bị chặt làm hai đoạn, mấy mươi cây Mai Hoa châm bắn ra, Dịch Lan Châu múa thanh bảo kiếm gạt Mai Hoa châm bay ngược trở về, Hách Phi Phụng không ngờ Dịch Lan Châu lợi hại đến thế, y luống cuống chân tay, Thượng Vân Đình quạt ống tay áo, đánh rơi Mai Hoa châm xuống đất, rồi lao bổ tới chụp lấy Võ Quỳnh Giao.
Võ Quỳnh Giao vừa mới ngủ, nghe tiếng ồn nàng thức dậy thì chỉ thấy mơ mơ màng màng, chẳng hề có sức, Thượng Vân Đình nhảy bổ tới chụp, trong cơn nguy cấp nàng nhớ đến tuyệt chiêu độc môn Vô Thường Đoạt Mệnh của Bạch Phát Ma Nữ, thế là lăn xuống đất, tung chân đá vào huyệt Bạch Phế trên eo của Thượng Vân Đình, Thượng Vân Đình thu người lại, Võ Quỳnh Giao đã lăn qua một bên, Dịch Lan Châu đâm tới một kiếm từ phía sau, Thượng Vân Đình trở tay chụp vào cổ tay của Dịch Lan Châu, Dịch Lan Châu xoay cổ tay đâm ra, Thượng Vân Đình né người xỉa mũi quạt vào be sườn của Dịch Lan Châu. Dịch Lan Châu chỉ thấy đầu mình đau như muốn nứt toác ra, tuy kiếm pháp tinh diệu nhưng không địch nổi Thượng Vân Đình, chỉ đành né tránh liên tục. Thượng Vân Đình thấy Dịch Lan Châu đã hít phải mê hương mà võ công cũng ghê gớm như thế, y không khỏi kinh hãi. Hách Phi Phụng thừa cơ nhảy đến chụp Võ Quỳnh Giao, chợt bên ngoài cửa nghe tiếng cười lạnh, Hách Phi Phụng té nhào xuống đất, Thượng Vân Đình vung tay, một luồng kim quang bật ngược ra, kêu lớn: “Mụ giặc cái dám ám toán?”.
Thạch đại nương xoay người tránh qua, Thượng Vân Đình đã chui tọt ra cửa sổ nhanh như mũi tên, Thạch đại nương vung kiếm chém xuống, Thượng Vân Đình quát: “Đánh!” cây quạt sắt điểm vào cổ tay Thạch đại nương, Thạch đại nương cười lạnh một tiếng rút kiếm chém ngang, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra bốn chiêu, Thượng Vân Đình cả kinh phóng người tháo chạy. Ở xó tối chợt có một ông già đội mũ nho phóng ra, Thượng Vân Đình giơ quạt gạt ra, kiếm chiêu của ông già ấy cực kỳ chậm nhưng có tiềm lực rất lớn, Thượng Vân Đình đè quạt vào thân kiếm, đang định gạt lên ngón tay cầm kiếm của ông ta, không ngờ cây quạt sắt đã bị kiếm của đối phương kiềm chế, đừng nói là gạt lên, dù rút ra cũng khó khăn. Thượng Vân Đình vận mười thành công lực kéo ra ngoài, chưởng phải cũng xử ra một chiêu Cầm Nã thủ mới giải được thế địch. Ông già ấy chính là Phó Thanh Chủ.
Thượng Vân Đình vừa mới co giò bỏ chạy thì Phi Hồng Cân đã chờ sẵn ở trên lầu, ngọn roi dài quét vù tới một cái cuộn lấy cây quạt. Thượng Vân Đình nhờ võ công tinh thuần, phá được mấy chiêu nhưng vẫn thấy đuối sức, thế là y đè vào cái lẫy trên cây quạt, mấy mũi độc tiễn bắn ra nhanh như sao xẹt, Phi Hồng Cân thu roi về quét ra, cây đoản kiếm gạt ra một bên, đánh rơi toàn bộ số tên độc, Thượng Vân Đình định bỏ chạy, chợt nghe một tiếng quát lớn, một ông già mặt đỏ đã phóng tới, hai chân tung ra liên tục những đòn phi cước, đánh lùi Thượng Vân Đình trở lại. Ông già ấy chính là Thạch Thiên Thành.
Thượng Vân Đình thấy xung quanh mình toàn là những cao thủ hiếm có, thế là giơ ngang cây quạt trước ngực, cười ha hả: “Các người ỷ đông hiếp ít, Thượng Vân Đình này chỉ có một cái đầu, các người muốn lấy ta tuyệt không nhíu mày”. Phó Thanh Chủ, Thạch đại nương, Phi Hồng Cân, Thạch Thiên Thành vẫn đứng yên, chẳng thèm để ý tới. Chợt một giọng nói quái dị lạnh lẽo vang lên bên tai: “Ngươi đừng cuồng ngạo, chỉ cần có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ thả cho ngươi đi, quyết không giữ lại!” giọng nói ấy tuy nhỏ nhưng chữ nào chữ nấy rất rõ ràng. Thượng Vân Đình đưa mắt tìm kiếm, chỉ nghe tiếng nói chứ chẳng thấy người, y đang kinh ngạc thì chợt nghe bên tai có tiếng quát quái dị: “Đôi mắt chó của ngươi cả ta mà cũng chẳng thấy”. Lời vừa dứt thì ở giữa trường chợt thấy có một ông già thấp bé. Ông già này chính là Tân Long Tử, thân hình của y nhỏ thó, nhờ có thân pháp quái dị, đột nhiên chui ra khiến cho Thượng Vân Đình cả kinh.
Thượng Vân Đình vừa nhìn thì biết Tân Long Tử nội công tinh thâm, chỉ với công phu Truyền âm nhập mật cũng đã đủ thấy điều đó. Y tuy biết mình không đánh lại Tân Long Tử nhưng cũng thầm nhủ: “Chỉ có ba chiêu, dù thế nào đi nữa ngươi cũng không đánh ngã được ta”. Thế rồi mới quát lớn: “Ngươi nói có thực không?” Tân Long Tử nói: “Ai đùa với ngươi? Ngươi hãy đếm đi, chiêu thứ nhất ta sẽ đánh ngươi ngã xuống đất!” Thượng Vân Đình chợt thấy trước mắt hoa lên, Tân Long Tử phóng ống tay áo, từ giữa không trung đột nhiên như có một bàn tay quái dị chụp vào mặt của y, cùi chỏ lại thúc vào ngực của y, mũi chân thì đá vào khớp gối. Tân Long Tử chỉ đánh ra một chiêu mà tấn công cả ba vị trí của đối phương, ngoại trừ lăn người xuống đất y cũng chẳng còn cách nào né tránh. Thượng Vân Đình không kịp suy nghĩ, thế là lăn xuống đất bật người trở dậy, chỉ nghe giọng nói quái dị ấy lại vang lên bên tai: “Chiêu thứ hai ta sẽ đánh cho ngươi xoay mòng mòng!”.
Thượng Vân Đình chưa kịp định thần thì chợt thấy Tân Long Tử tay trái nắm quyền, tay phải vươn chỉ, mũi chân hơi điểm xuống đất, dùng thế Kim Cương Độc Lập đứng một bên của mình, quyền đấm vào ngực, chỉ xỉa vào be sườn, mũi chân thì đạp vào bụng, nếu y chỉ hơi xoay người thì kẻ địch sẽ giết chết được y, y chỉ đành đứng yên. Tân Long Tử chợt cười lạnh, ngực ưỡn lên tựa như nhảy bổ tới, Thượng Vân Đình tưởng y phát động thế công, thế là vội vàng xoay mũi chân, dùng chưởng pháp Bát Quái Di Thân ứng phó với thế công toàn diện của kẻ địch. Thực ra ngoài cách ấy y cũng chẳng còn cách nào nữa. Nào ngờ Tân Long Tử chỉ giả vờ chứ không nhảy tới, đến khi y xoay chậm lại thì chợt quát: “Chiêu thứ ba sẽ ném ngươi ra khỏi cửa!” thế rồi hai chưởng vung ra như sấm sét, trong chưởng phong nhân ảnh, Thượng Vân Đình kêu lớn một tiếng, phóng vọt người lên mấy trượng, nhưng trong lúc nguy ngập y cũng đánh ra được một quái chiêu, y ngầm vận nội lực vào cái quạt, mấy mươi mũi tên độc đều bay cả về phía Tân Long Tử. Tân Long Tử không kịp đề phòng, bất đồ cũng cả kinh, vội vàng sử dụng Nhất hạc xung thiên phóng vọt lên xà nhà, Thượng Vân Đình co giò phóng ra cửa, Phó Thanh Chủ và Phi Hồng Cân đuổi sát theo sau.
Lại nói Lăng Vị Phong ác đấu với Thiên Mông, đôi bên ngang tài ngang sức, đấu được một lúc lâu mà vẫn không phân thắng bại. Lăng Vị Phong thay đổi thân pháp, cuộn nửa tấm tăng bào thành một cây gậy, thi triển bài kiếm pháp Thiên Sơn mới học được ra, cây gậy vải trong tay của chàng tựa như một thanh bảo kiếm. Đang lúc kịch chiến, chợt nghe soạt một tiếng, nửa tấm tăng bào của Lăng Vị Phong đã cuộn nơi tấm tăng bào của Thiên Mông, chàng dùng lực kéo một cái, tấm tăng bào của Thiên Mông rách bay lả tả, Lăng Vị Phong vỗ tới một chưởng, Thiên Mông kêu thảm một tiếng, xoay người toan bỏ chạy, Lăng Vị Phong đang định đuổi theo thì chợt thấy phía sau có tiếng gió, chàng trở tay vỗ lại một chưởng, người ở phía sau kêu ối chao một tiếng, mà Lăng Vị Phong cũng biết công lực của người này thâm hậu.
Kẻ này chính là Thượng Vân Đình, y trúng một chưởng của Lăng Vị Phong, toàn thân mềm nhũn, chạy được vài bước, Phó Thanh Chủ đã đuổi tới, ông ta vung chỉ điểm y ngã xuống đất. Còn Thiên Mông đã dắt hai tên học trò tháo chạy!
Rồi Lăng Vị Phong và Phó Thanh Chủ bắt Thượng Vân Đình trở vào trang.
Bọn Thạch đại nương ngồi trong đường, đang thẩm vấn Nhân Yêu Hách Phi Phụng, Phó Thanh Chủ đè hai chưởng lên vai Thượng Vân Đình, gằng giọng quát: “Ngươi đến Đông bắc muốn làm gì? Tại sao lại lẻn vào Võ gia trang? Khai thực ra, nếu không ta chỉ nhả lực thì xương tỳ bà của ngươi sẽ nát bét rồi ? phế võ công của ngươi!”.
Thượng Vân Đình nhận ra người đang kìm chế mình là Phó Thanh Chủ, kêu lên: “Phó Thanh Chủ, ngươi không cần ép ta!” rồi liếc nhìn Hách Phi Phụng, thở dài nói: “Toàn là do ngươi hại ta!” rồi y cắn mạnh đầu lưỡi, kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất dãy dụa mấy cái đã tắt thở!
Phó Thanh Chủ hơi thở dài, vội vàng bóp cằm dưới của Hách Phi Phụng, Hách Phi Phụng kêu lên oai oái, răng trong mồm đã nát vụn, chảy ra cùng với máu, Phó Thanh Chủ làm thế là để ngăn Hách Phi Phụng tự sát theo Thượng Vân Đình.
Hách Phi Phụng đau đớn kêu lên: “Các người hãy giết ta đi!” Phó Thanh Chủ vỗ lên cổ y, quát hỏi: “Ngươi có nói không?” Hách Phi Phụng kêu thảm lên một tiếng, lúng búng nói mấy câu nhưng vẫn còn có thể nghe được rõ: “Ta bị Thạch Chấn Phi và Mạnh Võ Uy đuổi đến tái ngoại, là do Thiên Mông thiền sư kêu bọn ta đến đây”. Lăng Vị Phong hỏi: “Y kêu ngươi đến đây làm gì?” Hách Phi Phụng liếc nhìn Võ Quỳnh Giao, cúi đầu không nói, Võ Quỳnh Giao mặt đỏ ửng, lửa giận bốc lên, nàng vung chưởng vỗ nát Thiên Linh Cái của Hách Phi Phụng.
Lăng Vị Phong cười nói: “Võ cô nương, cô nổi giận như thế thật có lợi cho tên này”. Rồi chàng lục trên người y, quả nhiên thấy một bức thư của Thiên Mông thiền sư, Thiên Mông thiền sư bảo y sau khi đắc thủ thì hãy đem thư đến gặp Sở Chiêu Nam. Té ra Sở Chiêu Nam cũng biết Võ Nguyên Anh lập nghiệp ở miền thảo nguyên, nhưng y nghĩ ông ta chỉ là mối lo bên ngoài, bởi vậy không cần đích thân lo liệu, bảo Thiên Mông thiền sư đến phá hủy Võ gia trang, Thiên Mông thiền sư lại cấu kết với Thượng Vân Đình, bảo bọn chúng đến dọ hư thực trước. Hách Phi Phụng vốn háo sắc, ngày đầu tiên đến bên ngoài Võ gia trang dò thám, thấy Võ Quỳnh Giao, không đợi Thiên Mông thiền sư đến đã cùng Thượng Vân Đình vào trang hái hoa, suýt nữa đã bị Võ Nguyên Anh chém chết, nhờ có độc tiễn của Thượng Vân Đình nên mới thoát. Lần thứ hai sau khi hội họp với Thiên Mông thiền sư, đôi bên chia nhau vào tấn công, không ngờ gặp phải quá nhiều cao thủ nên mới toi mạng.
Lăng Vị Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sở Chiêu Nam đi khắp nơi lôi kéo cao thủ, xem ra quân Thanh sắp đánh vào đến nơi. Tốt nhất chúng ta phải chuẩn bị”. Phi Hồng Cân cười rằng: “Ngày mai ta sẽ sai người hẹn tù trưởng các tộc ở Nam Cương, nghe theo sự sai khiến của Lý công tử”. Lý Tư Vĩnh cung tay nói: “Nữ anh hùng quay trở lại giang hồ thật là tốt. Tôi nguyện dốc chút sức làm tiên phong”. Lăng Vị Phong cười rằng: “Các người không cần phải đùn đẩy cho nhau nữa. Chúng ta đều đã mệt, ngày mai hẵng tính tiếp”. Tân Long Tử trợn mắt nói: “Các người toàn là bận rộn chuyện quốc gia đại sự, ta chỉ thích nhàn rỗi, chẳng hứng thứ gì với việc của các người. Ta phải về Thiên Sơn luyện kiếm, xin thứ không thể chìu theo”. Lăng Vị Phong kéo y, nói: “Tân đại ca, ông vội gì phải trở về ngay trong đêm nay, ngày mai huynh đệ còn có chuyện phụng cáo!” Tân Long Tử nói: “Niệm tình ngươi cứu ta một lần, ta nghe theo lời ngươi, nhưng muốn ta quản thêm chuyện thế tục, ta không cần”.
Một đêm trôi qua, tảng sáng hôm sau, Dịch Lan Châu đã băn khoăn đi lại ở ngoài trang. Sau khi nàng xuống núi, trong lòng đầy xúc động, thảo nguyên Hồi Cương là nơi năm xưa cha nàng tung hoành, nàng cũng có tình cảm sâu nặng với miền thảo nguyên này, nàng thức dậy sớm như thế là để đợi Lăng Vị Phong.
Dịch Lan Châu đang nghĩ ngợi thì chợt thấy ở đằng xa cũng có một người đang tản bộ một mình, nàng chạy đến, người ấy ngẩng đầu kêu: “Lan Châu, muội cũng thức dậy sớm!” người đó chính là Trương Hoa Chiêu. Trương Hoa Chiêu chạy đến bên cạnh nàng rồi ngừng lại, chàng ta ngẩn người ra nhìn, Dịch Lan Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh lại ngẩn ra như thế? Nhìn gì thế?” Trương Hoa Chiêu nói: “Lan Châu, tóc của muội, tóc của muội...”.
Dịch Lan Châu đưa tay vuốt tóc, ngạc nhiên hỏi: “Tóc của muội thế nào?” Trương Hoa Chiêu mừng rỡ kêu lên: “Không còn tóc bạc nữa!” rồi kéo Dịch Lan Châu đến bên dòng suối, chỉ thấy tóc của nàng đã đen bóng trở lại, Dịch Lan Châu chẳng nói được lời nào. Trương Hoa Chiêu kéo tay nàng khen rằng: “Lan Châu muội muội, muội thật đẹp!” Dịch Lan Châu chợt thở dài: “Tóc đen hay trắng chẳng có liên quan gì đến muội, tóc trắng chẳng đáng lo, tóc đen cũng chẳng đáng mừng. Muội đã quyết định đi theo nghĩa mẫu!”.
Trương Hoa Chiêu ngạc nhiên nói: “Muội chẳng muốn rời khỏi nơi thâm sơn, không chịu sống cuộc đời quạnh quẽ như bà ta sao?” Dịch Lan Châu nói: “Huynh chẳng hiểu gì muội cả, huynh cũng chẳng hiểu nghĩa mẫu. Giờ đây người đã không giống như lúc trước nữa, chúng tôi đã chẳng sống ở nơi thâm sơn nữa, chúng ta đang ở trên thảo nguyên kia mà! Giờ đây muội tôn kính người, cũng như tôn kính Lăng thúc thúc”. Dịch Lan Châu sau những biến cố to lớn, đã được Lăng Vị Phong khích lệ ra khỏi núi, tình yêu đối với Trương Hoa Chiêu tuy không chết đi nhưng tình yêu của nàng đã được một thứ tình cảm mãnh liệt khác át hẳn, đó chính là tình cảm đối với thảo nguyên, nàng phải kế thừa di chí của cha mình, giải thoát khổ nạn cho mục dân trên miền thảo nguyên. Lý tưởng ấy bùng cháy trong tim nàng, nên tình yêu đã trở thành thứ yếu, lúc này nàng không có lòng dạ nào nói chuyện tình cảm, bởi vậy cũng không thèm để ý đến chuyện tóc tai nữa!
Trương Hoa Chiêu buồn bã không nói, rồi từ đấy hiểu được tình cảm của nàng, kéo tay nàng khẽ nói: “Lan Châu muội muội, huynh đã hiểu. Khi cha huynh bị quân Thanh giết chết, trong lòng huynh cũng có ngọn lửa phục thù, chẳng hề nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng chúng ta mãi mãi đi cùng với nhau, việc đó cũng đâu ảnh hưởng đến sự nghiệp của chúng ta!” Dịch Lan Châu đỏ mặt, rút tay ra khỏi tay chàng nói: “Đừng nói nữa, Lăng thúc thúc đã đến kìa!”
Lăng Vị Phong và Tân Long Tử đang sánh vai dạo bước, chỉ trong chốc lát Phó Thanh Chủ và Thạch Thiên Thành cũng ra tới nơi, Lăng Vị Phong gật đầu nói: “Lan Châu!” rồi chàng ta nhìn Trương Hoa Chiêu mỉm cười, chợt thấy Trương Hoa Chiêu lặng lẽ không nói, lòng thấy rất kỳ lạ.
Tân Long Tử nói: “Lăng Vị Phong, ngươi hẹn ta ra đây có việc gì?” Lăng Vị Phong chợt tháo ra thanh bảo kiếm, đưa tới nói: “Ông thấy thanh kiếm này thế nào?” Tân Long Tử nhìn kỹ rồi nói: “Đây là bảo kiếm trấn sơn của phái Thiên Long miền Tây Tạng, sao ngươi có được?” Lăng Vị Phong cười nói: “Té ra ông cũng biết lai lịch của thanh kiếm này, ông có thích không?” Tân Long Tử thản nhiên nói: “Nếu trong tay lão lừa trọc Thiên Mông, có lẽ ta sẽ cướp. Nhưng trong tay ngươi, ta không thể cướp được”. Lăng Vị Phong cười ha hả: “Nếu ông thích thì tôi tặng cho ông!” Tân Long Tử ngạc nhiên nói: “Có thật không?” Lăng Vị Phong nói: “Thanh kiếm này có gì hiếm, suốt đời tôi không dùng bảo kiếm, chưa chắc đã thất bại!” Tân Long Tử trợn mắt, lia thanh kiếm mấy cái rồi nói: “Lăng Vị Phong, ngươi sợ ta không nhận kiếm nên mới cố ý khích ta. Được, ta nhận lãnh ý tốt của ngươi, nhưng ta vẫn phải tỉ kiếm với ngươi!” Lăng Vị Phong nói: “Được, chúng ta phải dừng lại đúng lúc, không luận thắng bại”.
Quế Trọng Minh trao cho Lăng Vị Phong thanh kiếm bằng thép ngày thường chàng ta vẫn thường dùng.
Tân Long Tử giơ ngang kiếm trước mặt, đứng đối diện với Lăng Vị Phong, hai bên nhìn nhau chằm chằm mà chẳng hề nhúc nhích.
Mọi người đều ngạc nhiên, chợt thấy Tân Long Tử ngồi xuống, mũi kiếm đột nhiên hất lên, Lăng Vị Phong cầm kiếm dẫn tới, Tân Long Tử xoay mấy vòng như điện chớp, ngoại trừ vài người, những người còn lại đều không biết y đã đứng dậy như thế nào. Chỉ trong chớp mắt y đã đánh ra mười mấy chiêu. Khi cuộc đấu đang kịch liệt, Tân Long Tử chợt loạng choạng như một kẻ say, lúc thì tung người vọt lên cao như con chim ưng, lúc thì hạ thấp người xuống đất, thanh bảo kiếm chỉ Đông vạch Tây, xem ra rất rối loạn, nhưng thực sự mỗi chiêu đều có nhiều biến hóa. Lăng Vị Phong thi triển Tu Di kiếm pháp, công thủ đều có, cây kiếm thép phiêu hốt như gió. Đạt Ma kiếm pháp của Tân Long Tử tuy lợi hại nhưng cũng chẳng làm gì được Lăng Vị Phong.
Tân Long Tử đang đấu rất hăng, y chợt thét lên, kiếm pháp lại thay đổi, xung quanh đều là bóng dáng của Tân Long Tử, thanh bảo kiếm bắn ra những tia hàn quang, kiếm hoa lả tả tựa như sao trời nhấp nháy trong đêm tối. Lăng Vị Phong đã bị kiếm quang bao bọc, cả Phó Thanh Chủ cũng không nhìn rõ, không biết là chàng phòng ngự như thế nào!
Mọi người đang lo lắng cho Lăng Vị Phong còn Tân Long Tử thì hít một hơi, xem ra Lăng Vị Phong tựa như bị kiếm quang bao bọc nhưng thực ra chàng đã dùng kiếm pháp thượng thừa phản công trở lại! Tân Long Tử chỉ cảm thấy trước mặt như có một bức tường sắt bày ra, y đâm kiếm tới thì tựa như bị một luồng tiềm lực gạt lại, chốc chốc phải dùng võ công thượng thừa để giải niêm lực của thanh kiếm thép. Đấu được hơn một trăm chiêu, những người bên ngoài đều hoa cả mắt, chợt Lăng Vị Phong phóng vọt lên trong màn kiếm quang, Tân Long Tử cũng phóng theo, một vòng ngân hồng quét vào eo, Dịch Lan Châu và Võ Quỳnh Giao cùng nhảy bổ ra, Thạch Thiên Thành càng nhanh hơn họ, ông ta cung hai chưởng lên quát lớn: “Tân Long Tử, tên nghiệt chướng nhà ngươi dám đả thương Lăng đại hiệp!” nói chưa dứt thì chợt thấy Lăng Vị Phong cười lớn đứng trước mặt, Tân Long Tử thì như con gà trống bại trận, đứng cách Lăng Vị Phong ba trượng, ôm kiếm nói: “Kiếm pháp của Lăng đại hiệp quả nhiên cao cường, tôi nhận thua!” Thạch Thiên Thành ngạc nhiên đến nỗi nói không ra lời, đến khi nhìn kỹ lại chỉ thấy trên áo Tân Long Tử có nhiều điểm trắng thì mới hiểu ra. Những điểm trắng ấy là do Lăng Vị Phong dùng mũi kiếm chấm vào tro mà ra. Nếu Lăng Vị Phong thật sự coi Tân Long Tử là kẻ địch, Tân Long Tử đã toi mạng bởi thanh kiếm thép dài ba thước.
Lăng Vị Phong cũng ôm kiếm trước ngực, cười nói: “Tân đại ca quả nhiên kiếm pháp cao cường, đấu hơn ba trăm chiêu mới vô tình thua một chiêu. Tại hạ khâm phục vô cùng”. Dịch Lan Châu cũng luyện được Thiên Sơn kiếm pháp đến tám thành hỏa hầu, thấy Lăng Vị Phong chỉ thắng được một chiêu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có thể để lại nhiều dấu hiệu trên người Tân Long Tử, nàng cũng kinh hãi nói không ra lời, không ngờ rằng kiếm pháp của bổn môn lại lợi hại đến mức đó!
Tân Long Tử vừa khâm phục vừa lúng túng, chưa biết làm thế nào thì Thạch Thiên Thành đã quát: “Đại trượng phu ân oán rõ ràng, ngươi có ơn không báo, có thù không báo, đâu phải là kẻ hiệp nghĩa!” Tân Long Tử chợt xoay người, giơ ngang kiếm lên nói với giọng sang sảng: “Sư huynh, tôi xin lãnh giáo! Lăng đại hiệp võ nghệ vô song, tôi muốn báo ơn cũng không báo được, tôi chỉ đành đi theo Lăng đại hiệp, mong nhờ sức của y trả thù ám toán của Sở Chiêu Nam rồi sẽ quay về thâm sơn”. Thạch Thiên Thành vẫn không vui, ông ta lấy làm bực mình vì Tân Long Tử quá hồ đồ, đang định lên tiếng, ở phía xa đã có mấy chục thớt ngựa chạy tới, người trên ngựa nhảy xuống báo với Võ Nguyên Anh: “Quân Thanh đã đánh vào!”.
Người đó chính là thám tử Võ Nguyên Anh sai đi ra ngoài thám thính, y đứng trên Phong hỏa đài thấy quân Thanh kéo tới thì vội vàng phi ngựa về báo.
Đêm hôm ấy Lăng Vị Phong và Lưu Úc Phương lặng lẽ dạo bước trên đồng cỏ, Lưu Úc Phương khẽ nói: “Vừa mới gặp mặt mà huynh phải sắp ra đi!” Lăng Vị Phong gượng cười: “Huynh sẽ trở lại”. Lưu Úc Phương nói: “Nhưng lâu nay huynh vẫn không chịu nói thực”. Lăng Vị Phong nói: “Huynh đã chôn vùi quá khứ, tại sao muội nhất định phải biết quá khứ của huynh!” Lưu Úc Phương nói: “Nhưng người bằng hữu thời thơ ấu trong lòng của muội vẫn không chết! Lăng Vị Phong, huynh thật tàn nhẫn, tại sao không chịu cho muội biết chuyện năm xưa?” Lăng Vị Phong khẽ đẩy tay Lưu Úc Phương, nói: “Huynh xin nhắc lại một câu, trước khi chết, huynh chắc chắn sẽ nói sự thực cho muội nghe”.
Chính là: Trải qua sóng gió lòng không đổi, thật giả nghi ngờ chỉ phí công.
Muốn biết sau đó thế nào mời xem hồi sau sẽ rõ.
Mọi người thúc ngựa đi nhanh, nửa ngày đã về đến nơi, bên trong có người chạy ra đón, Võ đại nương mừng rỡ nói: “Phó đại ca đã đến, thế là cha của Thành Hóa được cứu rồi!” Phó Thanh Chủ và Võ Quỳnh Giao vào trong, chỉ thấy Võ Nguyên Anh mặt tím đen, hơi thở yếu ớt tựa như sợi tơ, thấy cố nhân thì môi cứ mấp máy chứ không nói ra lời được. Phó Thanh Chủ nhìn kỹ rồi bắt mạch cho ông ta, nói: “Không sao, không sao”. Rồi vội vàng chích cho máu ứ ra ngoài, day ấn những huyệt đạo sau đó mới lấy ra một viên thuốc cho ông ta uống vào. Một hồi sau, sắc mặt của Võ Nguyên Anh đã chuyển tốt, kêu lên: “Lão già thật thâm độc!” rồi lấy ra một cây độc tiễn màu đen ở đầu giường, nói: “Đêm qua ta đấu với hai tên địch, võ công của thằng giặc già tuy giỏi nhưng ta vẫn chống lại nổi. Lúc đầu y chỉ dùng cây quạt sắt thi triển công phu điểm huyệt, không ngờ sau đó thì càng đánh càng gấp, đao của ta chạm vào cây quạt của y, soạt một tiếng, mấy mũi độc tiễn bay ra, té ra ám khí ở trong cây quạt”. Độc tiễn của Thượng Vân Đình vốn là kiếm quyết phong hầu, may mà Võ Nguyên Anh có mấy mươi năm công phu, bởi vậy mới có thể chịu đựng nổi cho tới khi Phó Thanh Chủ tới. Phó Thanh Chủ thầm kêu: “Nguy hiểm!” vừa rồi ông ta nói “không có việc gì” chẳng qua là để an ủi Võ Quỳnh Giao. Giờ đây thấy Võ Nguyên Anh thật sự không hề gì nên mới thở phào.
Phó Thanh Chủ không để Võ Nguyên Anh nói nhiều lời, ông ta bảo Võ Quỳnh Giao chăm sóc cho cha rồi ra ngoài.
Võ đại nương và huynh đệ trong Thiên Địa hội đã chuẩn bị xong rượu tiệc khoản đãi. Trong bữa ăn, Võ đại nương chợt nói với Phó Thanh Chủ: “Phó đại ca, tên giặc ấy có đến nữa không?” Phó Thanh Chủ nói: “Tôi lo y không đến!” ông ta nghĩ ngợi một hồi thì bảo Võ đại nương gọi Võ Quỳnh Giao ra, sai nàng và Dịch Lan Châu không mang theo binh khí mà đi một vòng quanh làng, lại nói với Võ đại nương rằng: “Đại tẩu, xin thứ cho tôi vô lễ, tôi muốn nhờ đại tẩu bày linh đường, treo vải trắng trước cửa giả vờ như có việc tang”. Võ đại nương nói: “Sao thế?” Phó Thanh Chủ khẽ nói: “Để dụ kẻ địch đến đây! Hai tên quái vật ấy, nhất là tên Nhân Yêu, tôi đã muốn trừ y!” vợ chồng Võ Nguyên Anh xưa nay phóng khoáng, nghe thế thì liền chấp nhận ngay.
Phó Thanh Chủ sắp xếp xong mọi việc cho Võ đại nương, bọn Võ Quỳnh Giao và Dịch Lan Châu vẫn về phòng ngủ như bình thường, còn mình và Thạch Thiên Thành thì ở phòng bên cạnh, Võ đại nương ở cùng với Thạch đại nương, Lăng Vị Phong tuần tra bên ngoài. Ông ta bố trí rất cẩn thận, không ngờ cả hai đêm mà kẻ địch vẫn chưa đến,Phó Thanh Chủ nói: “Bọn chúng chắc chắn sẽ đến, đừng lơi lỏng”. Quả nhiên khuya đêm thứ ba thì kẻ địch đến thật, Võ Quỳnh Giao suýt nữa đã bị mắc lừa.
Bang chủ của bang Thiết Phiến Thượng Vân Đình và Nhân Yêu Hách Phi Phụng đến Hồi Cương là có một nguyên cớ. Bọn họ bị Mạnh Võ Uy và Thạch Chấn Phi truy đuổi, con trai của Mạnh Võ Uy Mạnh Kiên sau lần làm bảo tiêu cho tướng phủ, suýt nữa đã bại trong tay Hách Phi Phụng, vì thế sau khi đại náo thiên lao ở Bắc Kinh, Mạnh Võ Uy cùng con trai xuống Giang Nam, lại nhờ Thạch Chấn Phi tương trợ, đập tan sào huyệt của bang Thiết Phiến, Thượng Vân Đình bại bởi Nhiếp vân thập tam kiếm của Thạch Chấn Phi, Hách Phi Phụng suýt nữa cũng bị Mạnh Võ Uy đánh chết, Thượng Vân Đình nhờ có võ công tinh thuần, thua một chiêu thì đã thoát ra yểm hộ Hách Phi Phụng tháo chạy. Sau đó vì không sống được ở Giang Nam nên mới ra đại mạc.
Lại nói Lăng Vị Phong ở bên ngoài canh phòng, sau canh ba mà vẫn chẳng thấy động tĩnh, bởi vậy mới ngồi buồn lấy cây bảo kiếm trước khi chết Y Sĩ Đạt đã tặng cho chàng, chàng mân mê một hồi chợt thấy có bóng người thấp thoáng, chàng vung kiếm chạy về phía trước. Té ra trước mặt là ba tên phiên tăng, Lăng Vị Phong chưng hửng, thầm nhủ mình chưa gặ[ Thượng Vân Đình và Hách Phi Phụng, chả lẽ bọn chúng là phiên tăng? Đang định lên tiếng hỏi thì kẻ đi đầu đã kêu ồ một tiếng bước tới, trợn mắt hỏi: “Nhà ngươi đã lấy đâu ra thanh bảo kiếm này?” Lăng Vị Phong nói: “Có liên quan gì đến ngươi?” tên phiên tăng cười lạnh: “Ngươi có biết lai lịch của thanh kiếm này hay không?” Lăng Vị Phong nói: “Lai lịch gì ta cũng mặc, ta chỉ biết đó là vật của Dương Vân Thông!” tên phiên tăng ấy hừ một tiếng rồi nói: “Dương Vân Thông là cái thá gì? Dương Vân Thông là một tên cường đạo, nếu y không chết ở Giang Nam, ta đã moi xương cốt của y lên đánh cho ba trăm roi!” Lăng Vị Phong nghe thế thì nổi giận, hỏi: “Ngươi có phải là Thiên Mông thiền sư đấy không?” tên phiên tăng đắc ý cười nói: “Té ra ngươi cũng biết danh hiệu của lão Phật gia, vậy chắc là ngươi cũng biết thanh bảo kiếm này là của ta. Ngươi hãy ngoan ngoãn đưa đây, lão Phật gia có thể tha cho ngươi một con đường sống. Bằng không thì ta sẽ cho ngươi đi theo Dương Vân Thông!” Lăng Vị Phong thầm nhủ: “Năm xưa Thiên Mông thiền sư sắt môn hạ đệ tử vây đánh sư huynh của mình, bị sư huynh của mình cướp mất thanh kiếm tặng cho Y Sĩ Đạt, nói ra y cũng không thể trách được ai. Chỉ là thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, không biết y là tốt hay xấu, nếu y thay đổi mà quân Thanh đã sắp đánh vào, người vùng Mông Tạng Hồi Cương đã đồng tâm hiệp lực chống lại mới phải, không thể vì thanh kiếm này mà mất lòng y”. Chàng đang chần chừ thì tên phiên tăng ấy lại quát: “Ngươi có đưa hay không? Ngươi là ai mà dám chống lại lệnh của lão Phật gia?” Lăng Vị Phong nói: “Ta là sư đệ của Dương Vân Thông!” Tên phiên tăng đanh mặt hỏi: “Ta chỉ biết Dương Vân Thông có một sư đệ tên gọi Sở Chiêu Nam, giờ đây sao lại thêm một tên? Nếu ngươi là sư đệ của Dương Vân Thông, vậy thì ngươi cũng phải nghe lời của sư huynh hiện nay của ngươi”. Lăng Vị Phong nhướng mày hỏi: “Ngươi nói gì?” Thiên Mông thiền sư cười ha hả: “Ngươi còn chưa biết sao? Chắc chắn ngươi là quân giả mạo! Sở Chiêu Nam dắt quân vào Hồi Cương, sai người đến tạ tội với ta, cầu xin cho người sư huynh đã chết của y, bảo ta giúp y bình định Mông Tạng! Y hứa tìm lại thanh bảo kiếm cho ta, nếu không tìm được thì sẽ tặng Du Long kiếm! Nay bảo kiếm đã ở trong tay ta, vậy còn lời gì để nói nữa!” Lăng Vị Phong chợt trợn tròn hai mắt, quát: “Ta vốn không muốn giữ thanh bảo kiếm này, nhưng giờ đây ta cứ không trả lại cho ngươi, có bản lĩnh thì cứ tự lấy!”.
Thiên Mông thiền sư quát: “Đồ nhi, hãy bắt tên cuồng đồ này cho ta!” hai phiên tăng trẻ tuổi lao bổ tới Lăng Vị Phong vẫn đứng vững như núi, bốn quyền đồng thời đấm vào người chàng, chỉ nghe bình bình hai tiếng, kẻ ngã xuống không phải là Lăng Vị Phong mà là hai phiên tăng trẻ tuổi! Thiên Mông thiền sư gầm lớn một tiếng, đột nhiên cởi tà tăng bào màu đỏ quét tới tựa như một áng mây đỏ chụp xuống. Lăng Vị Phong thấy thế, vội vàng di chuyển thân người, né tránh thế đánh, một tay tóm vào góc tăng bào, chàng chỉ thấy như chụp phải một tấm sắt, mới biết võ công của Thiên Mông thiền sư đã đến mức đăng phong tạo cực, chàng ngầm vận nội lực xé toạc một bên tăng bào, Thiên Mông thiền sư cũng quét nửa tấm tăng bào còn lại qua, chưởng trái từ dưới tăng bào đánh vù một tiếng ra, Lăng Vị Phong đột nhiên thu người, còn cách nửa tấc chưởng ấy mới trúng vào người chàng. Thiên Mông thiền sư chỉ hơi lắc người, Lăng Vị Phong đã phóng người tung một cước, Thiên Mông thiền sư đột nhiên bốc người lên cao đến hai trượng, nửa tấm tăng bào trong tay lại chụp xuống!
Thiên Mông thiền sư là đồ đệ của tổ sư khai sáng phái Thiên Long là Thiên Long thiền sư ở Tây Tạng, từ sau khi thua Dương Vân Thông vào hơn hai mươi năm trước đã trở về Tây Tạng, dốc lòng khổ luyện hai mươi năm, bởi vậy công lực mới hơn hẳn lúc trước, đánh với Lăng Vị Phong một lúc lâu mà vẫn chưa nao núng.
Lại nói Võ Quỳnh Giao và Dịch Lan Châu nằm chung một phòng, sau nửa đêm thì chẳng thấy động tịnh, Võ Quỳnh Giao nói: “E rằng kế hoạch này của Phó bá bá không xong, kẻ địch chưa chắc sẽ đến”. Dịch Lan Châu nói: “Cẩn thận phòng bị vẫn tốt hơn”. Võ Quỳnh Giao nói: “Bên ngoài có Lăng đại hiệp canh giữ, nếu kẻ địch đến, chưa kịp vào trang thì đã bị ông ta thu phục. Đâu đến lượt chúng ta ra tay?” nàng đã mệt mỏi ba đêm, bất giác ngủ thiếp đi. Dịch Lan Châu vẫn cố gắng cầm kiếm phòng thủ. Một hồi sau thì chợt thấy một luồng hương thơm thổi vào bên trong, người mê mẩn, Dịch Lan Châu kêu một tiếng không xong, bên ngoài đã có hai người phóng vào, kẻ đi đầu cười với giọng quái dị: “Ha ha, hai cô nương xinh đẹp đều ở đây!” Dịch Lan Châu đâm soạt ra một kiếm, Hách Phi Phụng giơ ngược quạt lên đỡ đánh keng một tiếng, cây quạt bị chặt làm hai đoạn, mấy mươi cây Mai Hoa châm bắn ra, Dịch Lan Châu múa thanh bảo kiếm gạt Mai Hoa châm bay ngược trở về, Hách Phi Phụng không ngờ Dịch Lan Châu lợi hại đến thế, y luống cuống chân tay, Thượng Vân Đình quạt ống tay áo, đánh rơi Mai Hoa châm xuống đất, rồi lao bổ tới chụp lấy Võ Quỳnh Giao.
Võ Quỳnh Giao vừa mới ngủ, nghe tiếng ồn nàng thức dậy thì chỉ thấy mơ mơ màng màng, chẳng hề có sức, Thượng Vân Đình nhảy bổ tới chụp, trong cơn nguy cấp nàng nhớ đến tuyệt chiêu độc môn Vô Thường Đoạt Mệnh của Bạch Phát Ma Nữ, thế là lăn xuống đất, tung chân đá vào huyệt Bạch Phế trên eo của Thượng Vân Đình, Thượng Vân Đình thu người lại, Võ Quỳnh Giao đã lăn qua một bên, Dịch Lan Châu đâm tới một kiếm từ phía sau, Thượng Vân Đình trở tay chụp vào cổ tay của Dịch Lan Châu, Dịch Lan Châu xoay cổ tay đâm ra, Thượng Vân Đình né người xỉa mũi quạt vào be sườn của Dịch Lan Châu. Dịch Lan Châu chỉ thấy đầu mình đau như muốn nứt toác ra, tuy kiếm pháp tinh diệu nhưng không địch nổi Thượng Vân Đình, chỉ đành né tránh liên tục. Thượng Vân Đình thấy Dịch Lan Châu đã hít phải mê hương mà võ công cũng ghê gớm như thế, y không khỏi kinh hãi. Hách Phi Phụng thừa cơ nhảy đến chụp Võ Quỳnh Giao, chợt bên ngoài cửa nghe tiếng cười lạnh, Hách Phi Phụng té nhào xuống đất, Thượng Vân Đình vung tay, một luồng kim quang bật ngược ra, kêu lớn: “Mụ giặc cái dám ám toán?”.
Thạch đại nương xoay người tránh qua, Thượng Vân Đình đã chui tọt ra cửa sổ nhanh như mũi tên, Thạch đại nương vung kiếm chém xuống, Thượng Vân Đình quát: “Đánh!” cây quạt sắt điểm vào cổ tay Thạch đại nương, Thạch đại nương cười lạnh một tiếng rút kiếm chém ngang, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra bốn chiêu, Thượng Vân Đình cả kinh phóng người tháo chạy. Ở xó tối chợt có một ông già đội mũ nho phóng ra, Thượng Vân Đình giơ quạt gạt ra, kiếm chiêu của ông già ấy cực kỳ chậm nhưng có tiềm lực rất lớn, Thượng Vân Đình đè quạt vào thân kiếm, đang định gạt lên ngón tay cầm kiếm của ông ta, không ngờ cây quạt sắt đã bị kiếm của đối phương kiềm chế, đừng nói là gạt lên, dù rút ra cũng khó khăn. Thượng Vân Đình vận mười thành công lực kéo ra ngoài, chưởng phải cũng xử ra một chiêu Cầm Nã thủ mới giải được thế địch. Ông già ấy chính là Phó Thanh Chủ.
Thượng Vân Đình vừa mới co giò bỏ chạy thì Phi Hồng Cân đã chờ sẵn ở trên lầu, ngọn roi dài quét vù tới một cái cuộn lấy cây quạt. Thượng Vân Đình nhờ võ công tinh thuần, phá được mấy chiêu nhưng vẫn thấy đuối sức, thế là y đè vào cái lẫy trên cây quạt, mấy mũi độc tiễn bắn ra nhanh như sao xẹt, Phi Hồng Cân thu roi về quét ra, cây đoản kiếm gạt ra một bên, đánh rơi toàn bộ số tên độc, Thượng Vân Đình định bỏ chạy, chợt nghe một tiếng quát lớn, một ông già mặt đỏ đã phóng tới, hai chân tung ra liên tục những đòn phi cước, đánh lùi Thượng Vân Đình trở lại. Ông già ấy chính là Thạch Thiên Thành.
Thượng Vân Đình thấy xung quanh mình toàn là những cao thủ hiếm có, thế là giơ ngang cây quạt trước ngực, cười ha hả: “Các người ỷ đông hiếp ít, Thượng Vân Đình này chỉ có một cái đầu, các người muốn lấy ta tuyệt không nhíu mày”. Phó Thanh Chủ, Thạch đại nương, Phi Hồng Cân, Thạch Thiên Thành vẫn đứng yên, chẳng thèm để ý tới. Chợt một giọng nói quái dị lạnh lẽo vang lên bên tai: “Ngươi đừng cuồng ngạo, chỉ cần có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ thả cho ngươi đi, quyết không giữ lại!” giọng nói ấy tuy nhỏ nhưng chữ nào chữ nấy rất rõ ràng. Thượng Vân Đình đưa mắt tìm kiếm, chỉ nghe tiếng nói chứ chẳng thấy người, y đang kinh ngạc thì chợt nghe bên tai có tiếng quát quái dị: “Đôi mắt chó của ngươi cả ta mà cũng chẳng thấy”. Lời vừa dứt thì ở giữa trường chợt thấy có một ông già thấp bé. Ông già này chính là Tân Long Tử, thân hình của y nhỏ thó, nhờ có thân pháp quái dị, đột nhiên chui ra khiến cho Thượng Vân Đình cả kinh.
Thượng Vân Đình vừa nhìn thì biết Tân Long Tử nội công tinh thâm, chỉ với công phu Truyền âm nhập mật cũng đã đủ thấy điều đó. Y tuy biết mình không đánh lại Tân Long Tử nhưng cũng thầm nhủ: “Chỉ có ba chiêu, dù thế nào đi nữa ngươi cũng không đánh ngã được ta”. Thế rồi mới quát lớn: “Ngươi nói có thực không?” Tân Long Tử nói: “Ai đùa với ngươi? Ngươi hãy đếm đi, chiêu thứ nhất ta sẽ đánh ngươi ngã xuống đất!” Thượng Vân Đình chợt thấy trước mắt hoa lên, Tân Long Tử phóng ống tay áo, từ giữa không trung đột nhiên như có một bàn tay quái dị chụp vào mặt của y, cùi chỏ lại thúc vào ngực của y, mũi chân thì đá vào khớp gối. Tân Long Tử chỉ đánh ra một chiêu mà tấn công cả ba vị trí của đối phương, ngoại trừ lăn người xuống đất y cũng chẳng còn cách nào né tránh. Thượng Vân Đình không kịp suy nghĩ, thế là lăn xuống đất bật người trở dậy, chỉ nghe giọng nói quái dị ấy lại vang lên bên tai: “Chiêu thứ hai ta sẽ đánh cho ngươi xoay mòng mòng!”.
Thượng Vân Đình chưa kịp định thần thì chợt thấy Tân Long Tử tay trái nắm quyền, tay phải vươn chỉ, mũi chân hơi điểm xuống đất, dùng thế Kim Cương Độc Lập đứng một bên của mình, quyền đấm vào ngực, chỉ xỉa vào be sườn, mũi chân thì đạp vào bụng, nếu y chỉ hơi xoay người thì kẻ địch sẽ giết chết được y, y chỉ đành đứng yên. Tân Long Tử chợt cười lạnh, ngực ưỡn lên tựa như nhảy bổ tới, Thượng Vân Đình tưởng y phát động thế công, thế là vội vàng xoay mũi chân, dùng chưởng pháp Bát Quái Di Thân ứng phó với thế công toàn diện của kẻ địch. Thực ra ngoài cách ấy y cũng chẳng còn cách nào nữa. Nào ngờ Tân Long Tử chỉ giả vờ chứ không nhảy tới, đến khi y xoay chậm lại thì chợt quát: “Chiêu thứ ba sẽ ném ngươi ra khỏi cửa!” thế rồi hai chưởng vung ra như sấm sét, trong chưởng phong nhân ảnh, Thượng Vân Đình kêu lớn một tiếng, phóng vọt người lên mấy trượng, nhưng trong lúc nguy ngập y cũng đánh ra được một quái chiêu, y ngầm vận nội lực vào cái quạt, mấy mươi mũi tên độc đều bay cả về phía Tân Long Tử. Tân Long Tử không kịp đề phòng, bất đồ cũng cả kinh, vội vàng sử dụng Nhất hạc xung thiên phóng vọt lên xà nhà, Thượng Vân Đình co giò phóng ra cửa, Phó Thanh Chủ và Phi Hồng Cân đuổi sát theo sau.
Lại nói Lăng Vị Phong ác đấu với Thiên Mông, đôi bên ngang tài ngang sức, đấu được một lúc lâu mà vẫn không phân thắng bại. Lăng Vị Phong thay đổi thân pháp, cuộn nửa tấm tăng bào thành một cây gậy, thi triển bài kiếm pháp Thiên Sơn mới học được ra, cây gậy vải trong tay của chàng tựa như một thanh bảo kiếm. Đang lúc kịch chiến, chợt nghe soạt một tiếng, nửa tấm tăng bào của Lăng Vị Phong đã cuộn nơi tấm tăng bào của Thiên Mông, chàng dùng lực kéo một cái, tấm tăng bào của Thiên Mông rách bay lả tả, Lăng Vị Phong vỗ tới một chưởng, Thiên Mông kêu thảm một tiếng, xoay người toan bỏ chạy, Lăng Vị Phong đang định đuổi theo thì chợt thấy phía sau có tiếng gió, chàng trở tay vỗ lại một chưởng, người ở phía sau kêu ối chao một tiếng, mà Lăng Vị Phong cũng biết công lực của người này thâm hậu.
Kẻ này chính là Thượng Vân Đình, y trúng một chưởng của Lăng Vị Phong, toàn thân mềm nhũn, chạy được vài bước, Phó Thanh Chủ đã đuổi tới, ông ta vung chỉ điểm y ngã xuống đất. Còn Thiên Mông đã dắt hai tên học trò tháo chạy!
Rồi Lăng Vị Phong và Phó Thanh Chủ bắt Thượng Vân Đình trở vào trang.
Bọn Thạch đại nương ngồi trong đường, đang thẩm vấn Nhân Yêu Hách Phi Phụng, Phó Thanh Chủ đè hai chưởng lên vai Thượng Vân Đình, gằng giọng quát: “Ngươi đến Đông bắc muốn làm gì? Tại sao lại lẻn vào Võ gia trang? Khai thực ra, nếu không ta chỉ nhả lực thì xương tỳ bà của ngươi sẽ nát bét rồi ? phế võ công của ngươi!”.
Thượng Vân Đình nhận ra người đang kìm chế mình là Phó Thanh Chủ, kêu lên: “Phó Thanh Chủ, ngươi không cần ép ta!” rồi liếc nhìn Hách Phi Phụng, thở dài nói: “Toàn là do ngươi hại ta!” rồi y cắn mạnh đầu lưỡi, kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất dãy dụa mấy cái đã tắt thở!
Phó Thanh Chủ hơi thở dài, vội vàng bóp cằm dưới của Hách Phi Phụng, Hách Phi Phụng kêu lên oai oái, răng trong mồm đã nát vụn, chảy ra cùng với máu, Phó Thanh Chủ làm thế là để ngăn Hách Phi Phụng tự sát theo Thượng Vân Đình.
Hách Phi Phụng đau đớn kêu lên: “Các người hãy giết ta đi!” Phó Thanh Chủ vỗ lên cổ y, quát hỏi: “Ngươi có nói không?” Hách Phi Phụng kêu thảm lên một tiếng, lúng búng nói mấy câu nhưng vẫn còn có thể nghe được rõ: “Ta bị Thạch Chấn Phi và Mạnh Võ Uy đuổi đến tái ngoại, là do Thiên Mông thiền sư kêu bọn ta đến đây”. Lăng Vị Phong hỏi: “Y kêu ngươi đến đây làm gì?” Hách Phi Phụng liếc nhìn Võ Quỳnh Giao, cúi đầu không nói, Võ Quỳnh Giao mặt đỏ ửng, lửa giận bốc lên, nàng vung chưởng vỗ nát Thiên Linh Cái của Hách Phi Phụng.
Lăng Vị Phong cười nói: “Võ cô nương, cô nổi giận như thế thật có lợi cho tên này”. Rồi chàng lục trên người y, quả nhiên thấy một bức thư của Thiên Mông thiền sư, Thiên Mông thiền sư bảo y sau khi đắc thủ thì hãy đem thư đến gặp Sở Chiêu Nam. Té ra Sở Chiêu Nam cũng biết Võ Nguyên Anh lập nghiệp ở miền thảo nguyên, nhưng y nghĩ ông ta chỉ là mối lo bên ngoài, bởi vậy không cần đích thân lo liệu, bảo Thiên Mông thiền sư đến phá hủy Võ gia trang, Thiên Mông thiền sư lại cấu kết với Thượng Vân Đình, bảo bọn chúng đến dọ hư thực trước. Hách Phi Phụng vốn háo sắc, ngày đầu tiên đến bên ngoài Võ gia trang dò thám, thấy Võ Quỳnh Giao, không đợi Thiên Mông thiền sư đến đã cùng Thượng Vân Đình vào trang hái hoa, suýt nữa đã bị Võ Nguyên Anh chém chết, nhờ có độc tiễn của Thượng Vân Đình nên mới thoát. Lần thứ hai sau khi hội họp với Thiên Mông thiền sư, đôi bên chia nhau vào tấn công, không ngờ gặp phải quá nhiều cao thủ nên mới toi mạng.
Lăng Vị Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sở Chiêu Nam đi khắp nơi lôi kéo cao thủ, xem ra quân Thanh sắp đánh vào đến nơi. Tốt nhất chúng ta phải chuẩn bị”. Phi Hồng Cân cười rằng: “Ngày mai ta sẽ sai người hẹn tù trưởng các tộc ở Nam Cương, nghe theo sự sai khiến của Lý công tử”. Lý Tư Vĩnh cung tay nói: “Nữ anh hùng quay trở lại giang hồ thật là tốt. Tôi nguyện dốc chút sức làm tiên phong”. Lăng Vị Phong cười rằng: “Các người không cần phải đùn đẩy cho nhau nữa. Chúng ta đều đã mệt, ngày mai hẵng tính tiếp”. Tân Long Tử trợn mắt nói: “Các người toàn là bận rộn chuyện quốc gia đại sự, ta chỉ thích nhàn rỗi, chẳng hứng thứ gì với việc của các người. Ta phải về Thiên Sơn luyện kiếm, xin thứ không thể chìu theo”. Lăng Vị Phong kéo y, nói: “Tân đại ca, ông vội gì phải trở về ngay trong đêm nay, ngày mai huynh đệ còn có chuyện phụng cáo!” Tân Long Tử nói: “Niệm tình ngươi cứu ta một lần, ta nghe theo lời ngươi, nhưng muốn ta quản thêm chuyện thế tục, ta không cần”.
Một đêm trôi qua, tảng sáng hôm sau, Dịch Lan Châu đã băn khoăn đi lại ở ngoài trang. Sau khi nàng xuống núi, trong lòng đầy xúc động, thảo nguyên Hồi Cương là nơi năm xưa cha nàng tung hoành, nàng cũng có tình cảm sâu nặng với miền thảo nguyên này, nàng thức dậy sớm như thế là để đợi Lăng Vị Phong.
Dịch Lan Châu đang nghĩ ngợi thì chợt thấy ở đằng xa cũng có một người đang tản bộ một mình, nàng chạy đến, người ấy ngẩng đầu kêu: “Lan Châu, muội cũng thức dậy sớm!” người đó chính là Trương Hoa Chiêu. Trương Hoa Chiêu chạy đến bên cạnh nàng rồi ngừng lại, chàng ta ngẩn người ra nhìn, Dịch Lan Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh lại ngẩn ra như thế? Nhìn gì thế?” Trương Hoa Chiêu nói: “Lan Châu, tóc của muội, tóc của muội...”.
Dịch Lan Châu đưa tay vuốt tóc, ngạc nhiên hỏi: “Tóc của muội thế nào?” Trương Hoa Chiêu mừng rỡ kêu lên: “Không còn tóc bạc nữa!” rồi kéo Dịch Lan Châu đến bên dòng suối, chỉ thấy tóc của nàng đã đen bóng trở lại, Dịch Lan Châu chẳng nói được lời nào. Trương Hoa Chiêu kéo tay nàng khen rằng: “Lan Châu muội muội, muội thật đẹp!” Dịch Lan Châu chợt thở dài: “Tóc đen hay trắng chẳng có liên quan gì đến muội, tóc trắng chẳng đáng lo, tóc đen cũng chẳng đáng mừng. Muội đã quyết định đi theo nghĩa mẫu!”.
Trương Hoa Chiêu ngạc nhiên nói: “Muội chẳng muốn rời khỏi nơi thâm sơn, không chịu sống cuộc đời quạnh quẽ như bà ta sao?” Dịch Lan Châu nói: “Huynh chẳng hiểu gì muội cả, huynh cũng chẳng hiểu nghĩa mẫu. Giờ đây người đã không giống như lúc trước nữa, chúng tôi đã chẳng sống ở nơi thâm sơn nữa, chúng ta đang ở trên thảo nguyên kia mà! Giờ đây muội tôn kính người, cũng như tôn kính Lăng thúc thúc”. Dịch Lan Châu sau những biến cố to lớn, đã được Lăng Vị Phong khích lệ ra khỏi núi, tình yêu đối với Trương Hoa Chiêu tuy không chết đi nhưng tình yêu của nàng đã được một thứ tình cảm mãnh liệt khác át hẳn, đó chính là tình cảm đối với thảo nguyên, nàng phải kế thừa di chí của cha mình, giải thoát khổ nạn cho mục dân trên miền thảo nguyên. Lý tưởng ấy bùng cháy trong tim nàng, nên tình yêu đã trở thành thứ yếu, lúc này nàng không có lòng dạ nào nói chuyện tình cảm, bởi vậy cũng không thèm để ý đến chuyện tóc tai nữa!
Trương Hoa Chiêu buồn bã không nói, rồi từ đấy hiểu được tình cảm của nàng, kéo tay nàng khẽ nói: “Lan Châu muội muội, huynh đã hiểu. Khi cha huynh bị quân Thanh giết chết, trong lòng huynh cũng có ngọn lửa phục thù, chẳng hề nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng chúng ta mãi mãi đi cùng với nhau, việc đó cũng đâu ảnh hưởng đến sự nghiệp của chúng ta!” Dịch Lan Châu đỏ mặt, rút tay ra khỏi tay chàng nói: “Đừng nói nữa, Lăng thúc thúc đã đến kìa!”
Lăng Vị Phong và Tân Long Tử đang sánh vai dạo bước, chỉ trong chốc lát Phó Thanh Chủ và Thạch Thiên Thành cũng ra tới nơi, Lăng Vị Phong gật đầu nói: “Lan Châu!” rồi chàng ta nhìn Trương Hoa Chiêu mỉm cười, chợt thấy Trương Hoa Chiêu lặng lẽ không nói, lòng thấy rất kỳ lạ.
Tân Long Tử nói: “Lăng Vị Phong, ngươi hẹn ta ra đây có việc gì?” Lăng Vị Phong chợt tháo ra thanh bảo kiếm, đưa tới nói: “Ông thấy thanh kiếm này thế nào?” Tân Long Tử nhìn kỹ rồi nói: “Đây là bảo kiếm trấn sơn của phái Thiên Long miền Tây Tạng, sao ngươi có được?” Lăng Vị Phong cười nói: “Té ra ông cũng biết lai lịch của thanh kiếm này, ông có thích không?” Tân Long Tử thản nhiên nói: “Nếu trong tay lão lừa trọc Thiên Mông, có lẽ ta sẽ cướp. Nhưng trong tay ngươi, ta không thể cướp được”. Lăng Vị Phong cười ha hả: “Nếu ông thích thì tôi tặng cho ông!” Tân Long Tử ngạc nhiên nói: “Có thật không?” Lăng Vị Phong nói: “Thanh kiếm này có gì hiếm, suốt đời tôi không dùng bảo kiếm, chưa chắc đã thất bại!” Tân Long Tử trợn mắt, lia thanh kiếm mấy cái rồi nói: “Lăng Vị Phong, ngươi sợ ta không nhận kiếm nên mới cố ý khích ta. Được, ta nhận lãnh ý tốt của ngươi, nhưng ta vẫn phải tỉ kiếm với ngươi!” Lăng Vị Phong nói: “Được, chúng ta phải dừng lại đúng lúc, không luận thắng bại”.
Quế Trọng Minh trao cho Lăng Vị Phong thanh kiếm bằng thép ngày thường chàng ta vẫn thường dùng.
Tân Long Tử giơ ngang kiếm trước mặt, đứng đối diện với Lăng Vị Phong, hai bên nhìn nhau chằm chằm mà chẳng hề nhúc nhích.
Mọi người đều ngạc nhiên, chợt thấy Tân Long Tử ngồi xuống, mũi kiếm đột nhiên hất lên, Lăng Vị Phong cầm kiếm dẫn tới, Tân Long Tử xoay mấy vòng như điện chớp, ngoại trừ vài người, những người còn lại đều không biết y đã đứng dậy như thế nào. Chỉ trong chớp mắt y đã đánh ra mười mấy chiêu. Khi cuộc đấu đang kịch liệt, Tân Long Tử chợt loạng choạng như một kẻ say, lúc thì tung người vọt lên cao như con chim ưng, lúc thì hạ thấp người xuống đất, thanh bảo kiếm chỉ Đông vạch Tây, xem ra rất rối loạn, nhưng thực sự mỗi chiêu đều có nhiều biến hóa. Lăng Vị Phong thi triển Tu Di kiếm pháp, công thủ đều có, cây kiếm thép phiêu hốt như gió. Đạt Ma kiếm pháp của Tân Long Tử tuy lợi hại nhưng cũng chẳng làm gì được Lăng Vị Phong.
Tân Long Tử đang đấu rất hăng, y chợt thét lên, kiếm pháp lại thay đổi, xung quanh đều là bóng dáng của Tân Long Tử, thanh bảo kiếm bắn ra những tia hàn quang, kiếm hoa lả tả tựa như sao trời nhấp nháy trong đêm tối. Lăng Vị Phong đã bị kiếm quang bao bọc, cả Phó Thanh Chủ cũng không nhìn rõ, không biết là chàng phòng ngự như thế nào!
Mọi người đang lo lắng cho Lăng Vị Phong còn Tân Long Tử thì hít một hơi, xem ra Lăng Vị Phong tựa như bị kiếm quang bao bọc nhưng thực ra chàng đã dùng kiếm pháp thượng thừa phản công trở lại! Tân Long Tử chỉ cảm thấy trước mặt như có một bức tường sắt bày ra, y đâm kiếm tới thì tựa như bị một luồng tiềm lực gạt lại, chốc chốc phải dùng võ công thượng thừa để giải niêm lực của thanh kiếm thép. Đấu được hơn một trăm chiêu, những người bên ngoài đều hoa cả mắt, chợt Lăng Vị Phong phóng vọt lên trong màn kiếm quang, Tân Long Tử cũng phóng theo, một vòng ngân hồng quét vào eo, Dịch Lan Châu và Võ Quỳnh Giao cùng nhảy bổ ra, Thạch Thiên Thành càng nhanh hơn họ, ông ta cung hai chưởng lên quát lớn: “Tân Long Tử, tên nghiệt chướng nhà ngươi dám đả thương Lăng đại hiệp!” nói chưa dứt thì chợt thấy Lăng Vị Phong cười lớn đứng trước mặt, Tân Long Tử thì như con gà trống bại trận, đứng cách Lăng Vị Phong ba trượng, ôm kiếm nói: “Kiếm pháp của Lăng đại hiệp quả nhiên cao cường, tôi nhận thua!” Thạch Thiên Thành ngạc nhiên đến nỗi nói không ra lời, đến khi nhìn kỹ lại chỉ thấy trên áo Tân Long Tử có nhiều điểm trắng thì mới hiểu ra. Những điểm trắng ấy là do Lăng Vị Phong dùng mũi kiếm chấm vào tro mà ra. Nếu Lăng Vị Phong thật sự coi Tân Long Tử là kẻ địch, Tân Long Tử đã toi mạng bởi thanh kiếm thép dài ba thước.
Lăng Vị Phong cũng ôm kiếm trước ngực, cười nói: “Tân đại ca quả nhiên kiếm pháp cao cường, đấu hơn ba trăm chiêu mới vô tình thua một chiêu. Tại hạ khâm phục vô cùng”. Dịch Lan Châu cũng luyện được Thiên Sơn kiếm pháp đến tám thành hỏa hầu, thấy Lăng Vị Phong chỉ thắng được một chiêu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có thể để lại nhiều dấu hiệu trên người Tân Long Tử, nàng cũng kinh hãi nói không ra lời, không ngờ rằng kiếm pháp của bổn môn lại lợi hại đến mức đó!
Tân Long Tử vừa khâm phục vừa lúng túng, chưa biết làm thế nào thì Thạch Thiên Thành đã quát: “Đại trượng phu ân oán rõ ràng, ngươi có ơn không báo, có thù không báo, đâu phải là kẻ hiệp nghĩa!” Tân Long Tử chợt xoay người, giơ ngang kiếm lên nói với giọng sang sảng: “Sư huynh, tôi xin lãnh giáo! Lăng đại hiệp võ nghệ vô song, tôi muốn báo ơn cũng không báo được, tôi chỉ đành đi theo Lăng đại hiệp, mong nhờ sức của y trả thù ám toán của Sở Chiêu Nam rồi sẽ quay về thâm sơn”. Thạch Thiên Thành vẫn không vui, ông ta lấy làm bực mình vì Tân Long Tử quá hồ đồ, đang định lên tiếng, ở phía xa đã có mấy chục thớt ngựa chạy tới, người trên ngựa nhảy xuống báo với Võ Nguyên Anh: “Quân Thanh đã đánh vào!”.
Người đó chính là thám tử Võ Nguyên Anh sai đi ra ngoài thám thính, y đứng trên Phong hỏa đài thấy quân Thanh kéo tới thì vội vàng phi ngựa về báo.
Đêm hôm ấy Lăng Vị Phong và Lưu Úc Phương lặng lẽ dạo bước trên đồng cỏ, Lưu Úc Phương khẽ nói: “Vừa mới gặp mặt mà huynh phải sắp ra đi!” Lăng Vị Phong gượng cười: “Huynh sẽ trở lại”. Lưu Úc Phương nói: “Nhưng lâu nay huynh vẫn không chịu nói thực”. Lăng Vị Phong nói: “Huynh đã chôn vùi quá khứ, tại sao muội nhất định phải biết quá khứ của huynh!” Lưu Úc Phương nói: “Nhưng người bằng hữu thời thơ ấu trong lòng của muội vẫn không chết! Lăng Vị Phong, huynh thật tàn nhẫn, tại sao không chịu cho muội biết chuyện năm xưa?” Lăng Vị Phong khẽ đẩy tay Lưu Úc Phương, nói: “Huynh xin nhắc lại một câu, trước khi chết, huynh chắc chắn sẽ nói sự thực cho muội nghe”.
Chính là: Trải qua sóng gió lòng không đổi, thật giả nghi ngờ chỉ phí công.
Muốn biết sau đó thế nào mời xem hồi sau sẽ rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét