Năm tháng sau, dưới chân núi Bắc Thiên Sơn có bốn thanh niên nam nữ, mặt mũi phong trần, đưa mắt nhìn mây trời trên Thiên Sơn. Bốn người đó chính là Lăng Vị Phong, Trương Hoa Chiêu, Mạo Hoàn Liên và Quế Trọng Minh.
Sau khi họ theo Hàn Chí Bang đến La Sa (Tây Tạng), Hồng Y lạt ma sứ tiết của Hoạt Phật Đạt Lai cũng trở về. Ông ta bảo sau kinh sư bị bọn Lăng Vị Phong đại náo, văn võ toàn triều đều kinh hoảng, Hoàng đế nổi giận vì việc bọn Lăng Vị Phong mượn xe của sứ tiết để cứu Dịch Lan Châu. May mà Hoàng đế cũng thấy bản lĩnh của những hiệp khách này, tin rằng xa cộ hay văn thư đều là đánh cắp bởi vậy mới không trách ông ta. Có điều Hoàng đế lại bảo, e rằng bọn phản tặc đã vào Tây Tạng nên phái binh đến bắt hộ cho họ. Hồng Y lạt ma chỉ đành từ chối, bảo rằng phải hỏi ý của Hoạt Phật mới có thể trả lời. Lúc đó Tây Tạng tuy đã thuộc về Trung Hoa nhưng địa thế độc lập. Mọi quyền lực đều nằm trong tay của hai Hoạt Phật Ban Thiền và Đạt Lai. Trước khi hai người này đồng ý Hoàng đế Mãn Thanh cũng không dám xuất binh bởi vậy chỉ đành tạm thời gác lại chuyện này. Ngoài ra Hồng Y lạt ma còn mang về hai tin tức, một là Ngô Tam Quế đã xưng đế, đại quân Mãn Thanh vì thế mới tấn công gấp hơn. Khi ông ta rời kinh nghe nói đại quân đã tiến vào Hồ Nam, xem ra đã sắp san bằng được Ngô Tam Quế. Việc Ngô Tam Quế thất bại là điều nằm trong dự liệu của các đại thần Mãn Hán, nên việc đó không nên chú ý nhiều. Nhưng quân Mãn Thanh đã có thu hoạch bất ngờ ở miền Tứ Xuyên, quân Thanh phối hợp với phản quân của Ngô Tam Quế, đã phá vỡ căn cứ địa của Lý Lai Hanh ở vùng đệm giữa Tứ Xuyên với Vân Nam, nghe nói Lý Lai Hanh sa vào vòng vây, không chịu đầu hàng đã tự sát mà chết. Em trai của y là Lý Tư Vĩnh thì mất tích. Còn một tin nữa là nghe nói Hoàng đế đã chọn võ sĩ ở các tỉnh, chỉnh đốn đại quân, có ý tấn công Hồi Cương và Tây Tạng.
Lăng Vị Phong nghe được tin ấy thì lòng bất an, chàng tiếc cho cơ nghiệp của Lý Lai Hanh. Ông ta đã bỏ ra nhiều năm để gầy dựng nhưng cuối cùng hủy trong một ngày. Chàng lại nhớ đến Lưu Úc Phương, dù chàng không chịu cho Lưu Úc Phương biết thân phận thực sự, nhưng từ sâu thẳm đáy lòng mình, hình bóng của Lưu Úc Phương vẫn hiện hữu.
Trương Hoa Chiêu cũng nhớ Dịch Lan Châu không kém gì Lăng Vị Phong. Có điều chàng còn tuổi trẻ, những tình cảm cháy bỏng mãnh liệt chứ không giấu sâu kín trong lòng như Lăng Vị Phong.
Lăng Vị Phong thấy Trương Hoa Chiêu ngày càng tiều tụy, nhớ lại lời hứa của mình đối với nàng, lại thêm Lăng Vị Phong cũng có tình cảm như cha con với Dịch Lan Châu nên chàng cũng muốn đi tìm. Vì thế Lăng Vị Phong đã giã biệt Hồng Y lạt ma, dắt Trương Hoa Chiêu đến Hồi Cương. Hồng Y lạt ma biết chàng đến Hồi Cương nên cũng nhờ chàng liên lạc giúp chuẩn bị chẳng may quân Thanh đánh đến thì sẽ ứng phó.
Hai năm qua Quế Trọng Minh coi Lăng Vị Phong như một vị đại ca, có thể nói ngoài Mạo Hoàn Liên, Lăng Vị Phong là người mà chàng ta khâm phục nhất. Lăng Vị Phong đi đến Hồi Cương, thế là cả bốn người băng qua đại mạc Qua Bích, vượt qua đại thảo nguyên, trải qua hơn một tháng trời thì cuối cùng đã đến chân núi Thiên Sơn.
Ngọn Thiên Sơn hùng vĩ tráng lệ đứng sừng sững ở đấy, bậc anh hùng tuyệt thế đứng trước Thiên Sơn cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Bọn Lăng Vị Phong đứng dưới chân núi, chỉ thấy mây giăng khắp trời, đỉnh núi tuyết trắng xóa như chọc vào giữa bầu trời xanh. Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng lúc đầu ánh lên màu tím, sau đó dần dần chuyển thành màu đỏ khiến cho cả thung lũng như tràn ngập màu sắc rực rỡ, trông chẳng khác gì một bức tranh hùng vĩ. Quế Trọng Minh ngẩn người ra nhìn, luôn miệng khen rằng: “Tôi chỉ tưởng tuyệt đỉnh Kiếm Các mới là nơi hiểm trở nhất trên đời. Nay thấy Thiên Sơn tầng mây lớp lớp, núi cao chập chùng mới biết đây mới thực là hùng vĩ hiểm yếu!”.
Lăng Vị Phong nói: “Sư phụ tôi ở trên đỉnh núi cao nhất của phía Bắc Thiên Sơn. Sư phụ của Phi Hồng Cân ở đỉnh núi phía Nam, hai ngọn núi này cách nhau bảy tám trăm dặm. Tôi muốn bái kiện sư phụ của tôi”. Bọn Quế Trọng Minh đã từ lâu nghe danh Hối Minh thiền sư, đương nhiên rất vui mừng. Lăng Vị Phong cười nói: “Theo cước trình của chúng ta muốn leo lên đỉnh Thiên Sơn ít nhất phải ba ngày. Hoàn Liên cô nương, cô hãy cần thêm một cái điệu bằng da”. Quế Trọng Minh ngạc nhiên hỏi: “Lúc huynh đưa Dịch Lan Châu lên Thiên Sơn, nàng chỉ mới khoảng hai ba tuổi, làm sao có thể chịu lạnh nổi?” Lăng Vị Phong cười rằng: “Ở trên Thiên Sơn có một loại nước suối đen (chú thích: Tức là dầu thô, trước đây người ta không biết nên gọi là nước suối đen), có thể cháy, khi tôi đến Thiên Sơn, lúc đó là mùa hè, tôi dùng cái điệu da bọc nó, mỗi đêm đều đốt một ít nước suối đen hơ ấm cho nó. Sau đó Hối Minh thiền sư phát hiện, đã dắt chúng tôi lên”.
Ngày thứ nhất leo núi thì mọi người chẳng thấy gì, đến ngày thứ hai đã đi đến đoạn hiểm trở. Trên cao thường có những dòng thác đổ xuống, càng đi lên khí trời càng lạnh, nước đổ xuống càng lúc càng nhiều. Mạo Hoàn Liên lạnh đến nỗi răng đánh cành cạch, may mà Lăng Vị Phong đã có chuẩn bị, đưa cho nàng một viên Bích linh đơn, rồi lại dạy nàng cách điều hòa hơi thở nên mới không cảm thấy lạnh. Quế Trọng Minh và hương chủ công lực tương đối cao hơn nên vẫn có thể chống trả nổi.
Đi được nửa ngày, chợt thấy có một ngọn núi tuyết trắng xóa chặn ở trước mặt. Ngọn núi này trông như một con lạc đà lớn đầu ở phía Đông mà đuôi ở phía Tây, trên mình phủ lớp lông màu trắng bạc. Mạo Hoàn Liên chưa bao giờ thấy được ngọn núi tuyết, vỗ tay kêu: “Thật đẹp quá!” Lăng Vị Phong nói: “Đáng tiếc chúng ta phải đi vòng qua ngọn núi này, cảnh sắc phía trên ngọn núi này mới đẹp, bên trên có một hồ băng, cũng có thể có tuyết liên. Nghe nói loại tuyết liên này được đưa xuống từ ngọn núi chính Mộc Thập Tháp Khắc”. Mạo Hoàn Liên hỏi: “Mộc Thập Tháp Khắc là gì? Có phải là tên núi không?” có thể nói là tên núi, nhưng nó vốn không phải là tên núi, Mộc Thập Tháp Khắc là một câu nói của tộc người Duy, mộc thập là núi, mộc thấp tháp khắc chính là núi băng. Tất cả những ngọn núi băng ở cao nguyên Hồi Cương đều có thể gọi là Mộc Thập Tháp Khắc nhưng ngọn núi trước mặt chúng ta là cao nhất, nghe nói chỉ thấp hơn một ngàn thước so với ngọn núi sư phụ tôi đang sống. Bởi vậy Mộc Thập Tháp Khắc mới trở thành tên riêng của nó”. Lăng Vị Phong vừa nói xong thì chợt tuyết trên đỉnh núi chùi xuống phát ra tiếng kêu ầm ầm. Bọn Lăng Vị Phong vội vàng chạy tránh, được một hồi thì mới yên. Lăng Vị Phong nhíu mày, Mạo Hoàn Liên hỏi: “Lăng đại hiệp, huynh đang nghĩ gì thế?” Lăng Vị Phong lắc đầu, Mạo Hoàn Liên ngẩng đầu nhìn ngọn núi, chợt thấy có một bụi hoa đỏ, một bụi hoa trắng nhô ra trông rất đẹp. Lăng Vị Phong chợt nói: “Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện có liên quan đến ngọn núi này”. Mạo Hoàn Liên vỗ tay nói: “Hay lắm, trong câu chuyện này cũng có loài hoa nở trong tuyết phải không?” Lăng Vị Phong cười nói: “Có”. Chàng chỉ ngọn núi nói: “Kể rằng mấy trăm năm về trước, trên núi này không có băng, cũng không có tuyết, khắp nơi là cỏ xanh um và bảo thạch lấp lánh, trên núi có một dòng suối xanh mát, trong dòng suối có những viên trân châu màu sắc rực rỡ, bên dòng suối có nhiều kỳ hoa dị thảo, có những loài hoa đỏ như sáng buổi sớm, có những loài hoa trắng như ánh trăng ban đêm, dù người đi dưới chân núi cũng có thể ngửi được hương hoa. Nghe nói nếu ăn hoa này với băng tuyết, người già cũng có thể trẻ trung, người trẻ thì càng xinh đẹp hơn. Lúc đó dưới chân núi có một chàng thanh niên dũng cảm tên gọi Tháp Cát Khắc. Chàng ta muốn lấy một cô gái chăn dê xinh đẹp, chàng thanh niên định hái những đóa hoa thần tiên ấy tặng cho người mình yêu. Vì thê chàng chuẩn bị đầy đủ lương thực và sữa ngựa đem lên núi, nếu ở bảy ngày bảy đêm, cuối cùng đã đến dùng suối. Lúc đó nàng tiên canh giữ hoa cỏ đang ngủ, chàng hái được một đóa hoa đỏ, một đóa hoa trắng, khi chàng xuống lưng chừng núi, nàng tiên ấy thức dậy. Nàng mới thấy chàng cầm đóa hoa đỏ thắm trong tay, liền ra lệnh cho chim ưng đến cướp, chim ưng bị thanh niên đánh bại. Nàng tiên lại sai gấu người đến cướp, gấu người lại bị chàng ta đẩy xuống vực sâu. Cuối cùng nàng tiên biến thành một người khổng lồ hung dữ để cản đường chàng ta. chàng thanh niên biết không đánh lại mới nói rằng: ‘Tôi phải đem hai đóa hoa này tặng cho người mình yêu nhất. Nếu người không tha cho tôi, tôi sẽ cùng đóa hoa này nhảy xuống vực thẳm...’ nàng tiên nghe xong thì mềm lòng, cho phép chàng thanh niên đem đóa hoa hạnh phúc ấy đến nhân gian. Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng ta phạm vào thiên qui, bị nhốt mãi mãi trên đỉnh núi này. Nước mắt của nàng biến thành băng bao phủ ngọn núi hùng vĩ, tuyết phủ trên núi là mái tóc bạc trắng của nàng!”.
Lăng Vị Phong kể xong, Mạo Hoàn Liên thở dài nói: “Câu chuyện thật đẹp!” Trương Hoa Chiêu nói: “Chàng thanh niên ấy thật dũng cảm, vì người mình yêu mà không hề sợ nguy hiểm gì”. lúc ấy một trận gió thổi tới, một làn hương thơm thoang thoảng đưa xuống. Mạo Hoàn Liên nhìn bông hoa ấy ngẩn ngơ, Quế Trọng Minh chợt nói: “Muội có thích không? Để huynh đi hái cho muội!” Trương Hoa Chiêu cũng nói: “Dịch Lan Châu rất yêu hoa, đáng tiếc nàng không ở đây, nếu không tôi cũng theo huynh lên!” Mạo Hoàn Liên nói: “Các người thật trẻ con, đi đường còn không kịp mà lại đòi hái hoa”. Lăng Vị Phong chợt cười: “Quân tử nói là phải làm. Các người muốn hái hoa thì cứ lên đi. Tôi và Mạo Hoàn Liên cô nương sẽ chờ ở đây”. Quế Trọng Minh hỏi: “Lăng đại hiệp, huynh có nói đùa không đấy?” Lăng Vị Phong nói: “Ta có bao giờ nói đùa với đệ?” Quế Trọng Minh cả mừng, kéo Trương Hoa Chiêu chạy lên núi, Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên nói: “Lăng đại hiệp, sao huynh cũng trẻ con thế?” Lăng Vị Phong im lặng không đáp, mắt nhìn chằm chằm lên núi, trong mắt đầy thâm ý.
Một hồi sau trên núi vọng lại mấy tiếng hú dài, ai nghe cũng kinh tâm động phách. Tiếp theo là tiếng quát của Quế Trọng Minh, một tảng tuyết to như cái cối đá lại lăn xuống, Mạo Hoàn Liên kinh hoảng nói: “Bên trên có người sao?” Lăng Vị Phong nói: “Lên xem thử!” rồi kéo Mạo Hoàn Liên phóng vọt người lên, trèo lên đỉnh núi. Dãy núi tuyết này rất cao nhưng ngọn núi hình lạc đà này chỉ cách chỗ Lăng Vị Phong không đầy trăm trượng. Hai người trong chốc lát đã lên đến đỉnh núi.
Lại nói Quế Trọng Minh và Trương Hoa Chiêu cùng leo lên đỉnh núi hái hoa, hai người mang hai tâm trạng khác nhau. Vừa lên tới bên trên thì đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, trên núi quả nhiên có một dòng suối trong lành, trong nước có những phiến băng lấp lánh và những cánh hoa đầy màu sắc. Quế Trọng Minh vỗ tay kêu: “Đẹp thật!” lúc ấy hai bông hoa mọc bên dòng suối, Trương Hoa Chiêu chạy đến toan ngắt đóa hoa, chợt thấy giữa bụi hoa có một đóa hoa đỏ lớn như cái bát. Trương Hoa Chiêu dùng kiếm vạch chơi trong bụi hoa, chợt kêu ồ một tiếng: “Trọng Minh, huynh mau qua đây!” Quế Trọng Minh cũng rút cây Đằng Giao kiếm ra vạch gai bước về phía trước, chàng ta kinh hãi kêu lên: “Ở phía sau bụi hoa có một vách đá, trên vách đá có một cái hốc nhỏ, trong hốc có một người ngồi xếp bằng mặt mày khô đét, chàng hề có sắc máu tựa như một bộ xương khô!
Trương Hoa Chiêu ngẩn người ra vái dài về phía hốc đá, nói: “Vãn bối vô tri đến đây, kinh động đến tiền bối, mong được thứ lỗi!” quái nhân ấy vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt chẳng nói lời nào. Quế Trọng Minh hơi khiếp sợ, trong lòng rất bực bội. Chàng kéo Trương Hoa Chiêu nói: “Chúng ta đi thôi!”.
Quái nhân ấy chợt mở mắt, nhìn hai người với ánh mắt lạnh lẽo, Trương Hoa Chiêu ngừng bước, chỉ nghe quái nhân ấy kêu: “Hai bên tiểu tử nhà ngươi đã biết tội, ta cũng sẽ thả cho các ngươi đi. Có điều các ngươi hãy để lại một món đồ!” Quế Trọng Minh tức giận nói: “Ngươi muốn gì?” Quái nhân ấy nói: “Để thanh kiếm của ngươi lại đây!” đột nhiên y hú dài, cũng không biết y dùng tư thế nào mà đã phóng lướt tới bên cạnh Quế Trọng Minh, vung tay chụp xuống đầu Quế Trọng Minh!
Quế Trọng Minh cả kinh nhảy vọt ngang qua, cây Đằng Giao kiếm đâm soạt lên, thân pháp của người ấy cổ quái cực kỳ, y ở một nơi rất hẹp mà xoay chuyển cứ như thường. Quế Trọng Minh đâm kiếm ra, cổ tay đã thấy tê nhói, cây kiếm suýt nữa rơi xuống đất, chàng gầm lớn một tiếng, chưởng trái vỗ ra, người ấy lách người biến mất, tiếp theo Trương Hoa Chiêu quát lớn một tiếng, té sấp vào bụi hoa.
Té ra Trương Hoa Chiêu thấy Quế Trọng Minh bị tấn công bất ngờ, cây trường kiếm đánh một chiêu Thần long nhập hải, đâm xéo ra, quái nhân ấy vốn đã sắp đắc thủ, đành phải bỏ thanh kiếm của Quế Trọng Minh lách ngang người qua, lướt ra sau lưng Trương Hoa Chiêu, vung chưởng đẩy chàng té sấp, khi quay đầu lại thì Quế Trọng Minh đã nhảy qua bụi hoa. Quái nhân ấy cũng hú một tiếng nhảy vọt theo.
Lần này Quế Trọng Minh đã có kinh nghiệm, chàng ta vung cây Đằng Giao kiếm múa tít, triển khai những chiêu số tinh diệu trong Ngũ Cầm kiếm pháp giữ chặt môn hộ, người ấy cứ luồn qua lách lại trong kiếm quang, chẳng thể nào đoạt được thanh bảo kiếm. Nhưng Quế Trọng Minh cũng cảm thấy chưởng phong phả vào mặt, đã nhiều lần suýt gặp nguy hiểm, chàng càng đánh càng ngạc nhiên, chẳng biết chưởng pháp của người này theo đường lối nào.
Lại nói Trương Hoa Chiêu bị người ấy đẩy vào bụi hoa, chàng chợt ngửi thấy mùi thơm lạ xộc vào mũi, tinh thần sảng khoái, vừa mở mắt ra nhìn thì đóa hoa màu đỏ đã nằm ngay trước mũi, thế là vội vàng hái đút vào người rồi nhổ cả gốc hoa nhảy ra ngoài. Chàng ta chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, chưởng phong vù vù. Quế Trọng Minh đang đánh nhau rất kịch liệt với quái nhân.
Quái nhân đang đánh nhau rất hăng, chợt y phóng hai chân tung ra đòn liên hoàn cước, Quế Trọng Minh lùi ra phía sau mấy bước, quát lớn hỏi: “Ngươi học được Uyên Ương Liên Hoàn Thoái ở đâu?” quái nhân chụp tới một cái, Quế Trọng Minh lại lách người, quái nhân cười hền hệt, chợt nói: “Tên nhãi nhép là ngươi là người thế nào với Thạch Thiên Thành?” Quế Trọng Minh giơ ngang kiếm phòng thủ, hỏi: “Chả lẽ tiền bối là đồng môn của gia phụ?” quái nhân ấy lại hú dài, nói: “Ồ! Té ra ngươi là con của Thạch Thiên Thành! Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, cha của ngươi chính là sư huynh của ta!” Quế Trọng Minh vội vàng ôm kiếm vái dài nói: “Vậy người là sư thúc của tôi? Xin hỏi qúy tánh là chi?” người ấy chợt vỗ ra một chưởng, cười nói: “Ngươi đã tôn ta làm sư thúc thì hãy đưa bảo kiếm cho ta, sư thúc của ngươi cần dùng”. Quế Trọng Minh lộn một vòng ra ngoài, lớn giọng đáp: “Người tuy là trưởng bối của tôi nhưng muốn đoạt kiếm cũng không được!” thế rồi cây Đằng Giao kiếm lại trển khai loang loang ác đấu với người ấy.
Cha của Quế Trọng Minh là Thạch Thiên Thành hơn hai mươi năm trước đã từng đến Thiên Sơn theo Hối Minh thiền sư học kiếm, Hối Minh thiền sư không chịu thu nhận, giới thiệu ông ta cho một người bằng hữu của mình, đó là bậc danh túc của phái Võ Đang là Trác Nhất Hàng. Ông ta đã học được hai môn tuyệt kỹ Cửu Cung Thần Hành chưởng và Uyên Ương Liên Hoàn Thoái, Quế Trọng Minh tuy chưa học nhưng cũng biết. Có điều chưởng pháp của quái nhân này không phải Cửu Cung Thần Hành chưởng, tuy y tự xưng là sư thúc của Quế Trọng Minh nhưng Quế Trọng Minh cũng không khỏi nghi ngờ.
Trương Hoa Chiêu thấy quái nhân không nói lý lẽ thì rất tức giận, thấy Quế Trọng Minh đánh rất gấp, thế là chàng đâm một kiếm soạt tới, quái nhân đột nhiên xoay người, hai tay chụp lấy thanh kiếm, Trương Hoa Chiêu vạch xéo thanh kiếm rồi kéo ngược ra phía sau, đó là chiêu số tinh diệu công thủ đều có trong Vô Cực kiếm pháp. Quái nhân ấy kêu ồ một tiếng, rồi y hạ thấp người không dám chụp kiếm, xoay lại tiếp chiêu số của Quế Trọng Minh.
Trương Hoa Chiêu là sư điệt của Phó Thanh Chủ, cũng có thành tựu về Vô cực kiếm. Chỉ là lúc nãy chàng ta không để ý bị quái nhân đánh một chưởng đẩy ngã. Nay chàng đã phòng bị, nhưng cũng giúp cho Quế Trọng Minh một tay. Võ công của Trương Hoa Chiêu kém Quế Trọng Minh, hai người liên thủ với nhau, quái nhân ấy trong nhất thời cũng chẳng làm gì được.
Có điều thân pháp của quái nhân này cực kỳ cổ quái, thế công liên miên không ngớt, chiêu hiểm xuất hiện không ngừng. Quế Trọng Minh và Trương Hoa Chiêu chỉ có thể chống đỡ chứ không thể trả đòn hay tấn công, nếu thời gian kéo dài chắc chắn sẽ bại. Đang lúc gấp gáp, chợt quái nhân ấy hú dài mấy tiếng, chưởng pháp càng dữ dội lên, kêu lên: “Hiền điệt, hiền điệt! Kẻ làm sư thúc này không nỡ đả thương ngươi, hãy ngoan ngoãn trao thanh kiếm cho ta!”.
Quế Trọng Minh rất tức tối, chàng đánh ra một chiêu Ưng kích trường không, thanh kiếm hất ngược trở ra, nào ngờ đã trúng kế dụ địch của quái nhân. Chàng vừa đâm ra thanh kiếm thì để lộ chỗ trống, quái nhân ấy đã chụp vào be sườn của chàng!
Quế Trọng Minh lộn người trở ra, quái nhân chụp không trúng nên nhảy bổ theo. lúc này Quế Trọng Minh đã hạ xuống đất, cây Đằng Giao kiếm múa tròn, đang định chạy tiếp, chợt thấy sau lưng có người kéo mình một cái, Quế Trọng Minh thúc chỏ lại, chẳng hề trúng, bị người ấy kéo sang một bên. Quái nhân chợt ngừng bước hỏi: “Ngươi còn có mấy đồng đảng?” lúc này Quế Trọng Minh mới nhận ra người ở phía sau mình là Lăng Vị Phong. Khi nhìn lại, Mạo Hoàn Liên cũng đã leo lên núi, chàng mừng rỡ nhưng cũng không khỏi đỏ ửng mặt. Bởi vì cao thủ giao đấu, cần phải để ý xung quanh. Thế mà có người đến nhưng Quế Trọng Minh chẳng hề hay biết. Có điều cũng không thể trách được Quế Trọng Minh bởi vì quái nhân này là kẻ cường địch mạnh nhất mà chàng từng gặp, hình như y còn lợi hại hơn cả Sở Chiêu Nam.
Lăng Vị Phong nói: “Chuyện gì thế này?” Quế Trọng Minh nói: “Y tự xưng là sư thúc của tôi nhưng lại đòi cướp kiếm của tôi”. Lăng Vị Phong chỉ quái nhân cười nói: “Ông làm bậc trưởng bối, không đưa quà gặp mặt thì thôi, sao lại đòi đồ vật của bọn tiểu bối?” quái nhân ấy nói: “Ngươi là ai mà ra mặt cho y?” thế rồi y không đợi Lăng Vị Phong trả lời đã vung tay chụp tới, Lăng Vị Phong lách người, kêu lên: “Trên Thiên Sơn nào để cho ngươi ngông cuồng!” rồi tay trái vỗ tới một chưởng. Quái nhân ấy hạ thấp người, lui qua chưởng phong của Lăng Vị Phong, chụp trở lại mạch môn của chàng ta. Lăng Vị Phong gặp phải quái chiêu mà không hề rối loạn, chàng trầm cổ tay xuống, chưởng trái hất lên, quái nhân lách người, cả hai người không hẹn mà đều tách ra, trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt, Lăng Vị Phong đã rút chiêu đổi chiêu, sử dụng thức Bài sơn vận chưởng, quái nhân kêu lên: “Lợi hại lắm!” rồi y không dám tiếp chưởng lực của Lăng Vị Phong, thế là vung hai tay phóng vọt người lên cao hơn một trượng rồi hạ xuống phía Tây.
Quế Trọng Minh đứng một bên thấy thế thì thầm thán phục, nhủ rằng: “Lăng Vị Phong quả nhiên là cao thủ, khi mình gặp phải quái chiêu suýt nữa đã thất bại còn y thì ung dung hóa giải”.
Lăng Vị Phong rất lấy làm lạ, chàng chưa bao giờ thấy thân pháp và chưởng pháp của người này bởi vậy mới hỏi: “Ngươi là gì của Bạch Phát Ma Nữ?” quái nhân quát: “Bạch Phát Ma Nữ nào, xem chưởng!” rồi y lao tới đánh loạn xạ, xem ra chẳng có bài bản gì cả. Thế nhưng thực ra mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa những biến hóa phức tạp! Lăng Vị Phong ngưng thần vận chưởng, trong chốc lát đã phá hơn mười chiêu, chàng chợt vỡ lẽ ra, quát lớn: “Ngươi thật vô sĩ, đã lừa gạt Hàn Chí Bang mà còn ở đây! Ta sẽ bắt nhà ngươi!”.
Trước đây Lăng Vị Phong đã từng nghe Hàn Chí Bang kể nên mới nhớ ra. Số là sau khi Hàn Chí Bang vào Tây Tạng, một ngày nọ cùng vài Lạt ma dạo chơi Nhật Khách Tắc, đêm ấy họ tá túc tại chùa Trát Luân Bố nổi tiếng ở Tây Tạng. Nửa đêm Hàn Chí Bang thức dậy luyện bài chưởng mà mình đã học trong động đá. Luyện xong thì chợt nghe có người cười lạnh: “Chưởng pháp của ngươi rất hay, đáng tiếc học không đủ!” Hàn Chí Bang ngạc nhiên nhìn lại thì thấy có một ông già gầy ốm, không biết ông ta đã đến bên cạnh chàng từ lúc nào, Hàn Chí Bang vốn đã học được mười sáu thức trong động đá, lâu nay chàng vẫn muốn học hết nên nghe thế thì mừng rỡ, không kịp hỏi lai lịch đã nói: “Chả lẽ tiền bối biết bộ chưởng pháp này? Nếu không chê xin hãy nhận tôi làm đệ tử!” ông già ấy cười: “Ngươi cần gì phải cầu xin ta, có phải ngươi mang theo một cuốn sách lạ không? Chưởng pháp, kiếm pháp đều đã được giảng kỹ trong đó. Ngươi không biết chữ sao?” Hàn Chí Bang lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Làm sao ông biết tôi có một quyển sách?” ông già nói: “Ta không những biết ngươi có quyển sách ấy mà ta còn biết quyển sách ấy là của Vô Trụ thiền sư thời Đường truyền lại, có đúng không?” Hàn Chí Bang khẽ gật đầu. Ông già tiếp tục nói: “Nói thực cho ngươi biết, ta là truyền nhân đời thứ bốn mươi hai của Vô Trụ thiền sư”. Hàn Chí Bang vội vàng quỳ xuống nói: “Vãn bối học nghệ không hết, mong tiền bối chỉ điểm!” ông già nói: “Ta đâu có học được nhiều công phu như thế, nhưng ta có thể dạy ngươi luyện tập theo quyển sách”. Hàn Chí Bang nói: “Những dòng chữ trong quyển sách ấy rất kỳ lạ, đệ tử không biết phải luyện như thế nào?” ông già nói: “Ngươi đưa quyển sách ra đây, ta dạy cho ngươi!” Hàn Chí Bang là người thật thà, làm sao đoán được ông già xảo trá, thế rồi lấy sách ra, ông già chỉ đọc vài trang thì cả mừng nói: “Đúng rồi, đúng rồi!” đột nhiên cười lạnh, vung tay điểm vào be sườn của Hàn Chí Bang một cái rồi cầm quyển sách phóng mất. Sau đó nhờ có mấy Lạt ma giải huyệt đạo cho Hàn Chí Bang, khi chàng hỏi lại bọn họ thì bọn họ chẳng hề biết.
Ông già này chính là quái nhân đang đấu chưởng với Lăng Vị Phong. Lão bảo mình là truyền nhân đời thứ bốn mươi hai của Vô Trụ thiền sư thật sự chẳng sai. Số là lão tên gọi Tân Long Tử, là đệ tử của Trác Nhất Hàng. Lão nhập môn trước cả Thạch Thiên Thành, nhưng Thạch Thiên Thành học võ công rồi mới đầu sư, tuổi tác lớn hơn y, bởi vây Trác Nhất Hàng bảo y gọi Thạch Thiên Thành là sư huynh. Phái Võ Đang tách ra từ Thiếu Lâm, tổ sư của phái Thiếu Lâm là cao tăng Đạt Ma thiền sư đến từ Ấn Độ, quyển sách mà Hàn Chí Bang có được là bản gốc của “Một trăm lẻ tám thức Đạt Ma” nổi tiếng trong võ học (chú thích của tác giả: Theo chính sử ghi lại, Đạt Ma vốn không biết võ công, tương truyền Dịch Cân kinh và Tẩy Tủy kinh của Đạt Ma là do người đời sau viết ra. Nhưng tiểu thuyết võ hiệp không cần phải khảo chứng). Từ giữa thời Nguyên quyển sách này đột nhiên biến mất, người hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang tuy tìm khắp nơi, vì thế các đời Chưởng môn để lại di ngôn muốn đệ tử đời sau tìm quyển sách này, đồng thời bản gốc của Một trăm lẻ tám thức tuy mất tích nhưng các bậc danh tức hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang vẫn có thể ghi nhớ được vài chiêu. Có thể nói Trác Nhất Hàng là đời thứ bốn mươi mốt, năm xưa Thạch Thiên Thành theo ông ta luyện kiếm, vì gấp báo thù nên chỉ học Cửu Cung Thần Hành chưởng và Uyên Ương Liên Hoàn Thoái thì đã trở về Tứ Xuyên. Bởi vì Tân Long Tử tuy là nhị đồ đệ nhưng là truyền nhân y bát của Trác Nhất Hàng, bởi vậy mới biết lai lịch của quyển sách này.
Năm đó Tân Long Tử từ Hồi Cường đến Tây Tạng, giả mạo hành khách dâng hương đến chùa Trát Luân Bố, số là y nghe nói đại Lạt ma của chùa Trát Luân Bố tinh thông Thiên Long chưởng pháp của Tây Tạng, chiêu số cực kỳ quái dị, bởi vậy muốn nhân tiện dò thám xem thử có giống với chưởng pháp của Đạt Ma hay không, không ngờ nửa đêm lại gặp Hàn Chí Bang luyện chưởng, y nhận ra được ba thức, đó chính là Đạt Ma trượng pháp mà sư phụ của y là Trác Nhất Hàng dạy cho y. Trước khi Trác Nhất Hàng qua đời đã từng dặn: “Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma, phái Võ Đang học được năm thức, tuy năm thức này không thể vận dụng liên tục với nhau nhưng ông ta muốn y nghiên cứu. Vì thế y vừa thấy Trác Nhất Hàng luyện chưởng pháp đã lập tức đoán được đó là chân truyền của Đạt Ma, thế rồi mới dùng thủ đoạn lừa lấy quyển sách.
Lại nói Tân Long Tử bị Lăng Vị Phong nói ra lai lịch, y chưng hửng rồi quát: “Tên tiểu tử nhà ngươi hiểu gì? Quyển sách ấy vốn là vật của bọn ta, làm sao ta có thể để cho người ngoài lấy?” rồi đánh ra vù vù mấy chiêu tuy trông rối loạn nhưng rất khó ứng phó. Lăng Vị Phong vội vàng phong bế huyệt đạo toàn thân, dùng Tu di chưởng pháp chặn được mấy mươi chiêu, nhưng chàng cũng không thể nào chiếm được phần tiện nghi. Lăng Vị Phong thầm nhủ: “Thiên Sơn chưởng pháp và kiếm pháp là do sư phụ mình tập trung tinh hoa của các nhà mà sáng tạo ra. Chưởng pháp của y tuy đường lối quái lạ, nhưng không đến nỗi mình nhìn không được những biến hóa trong đó”. Chàng nhíu mày, chưởng pháp chợt chập lại, chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Tân Long Tử cả mừng, nhảy bổ tới ra đòn như điên, nhưng chưởng pháp của Lăng Vị Phong tuy chậm, nhưng mỗi chiêu đều vận đủ công lực, chưởng phong dồn ra sắc bén như đao kiếm. Tân Long Tử chạm với chàng mấy lần, cả hai bên đều bị chưởng lực đánh bật ra, tuy không bị thương nhưng đôi bên đều kinh ngạc. Tân Long Tử có công lực hơn ba mươi năm, tương đương với Lăng Vị Phong mà hễ bên nào tấn công thì phải dùng lực nhiều hơn bên phòng thủ. Bởi vậy Lăng Vị Phong mới giữ được khí lực của mình.
Tân Long Tử đánh mãi mà không hạ được, y liều mạng thi triển toàn bộ một trăm lẽ tám thức Đạt Ma ra, quái chiêu liên tiếp không ngừng. Lăng Vị Phong vẫn không đổi thần sắc, bình tĩnh ứng phó, phá được đến năm sáu mươi chiêu, Lăng Vị Phong bị y điểm trúng hai huyệt đạo, may mà chàng đã phòng bị nên không hề chi. Quế Trọng Minh thấy thế lo lắng, cây Đằng Giao kiếm đâm soạt tới, Lăng Vị Phong quát lên: “Trọng Minh, đứng tới, y không phải là đối thủ của ta!” nói xong thì chưởng pháp càng chậm lại nhưng môn hộ càng kín hơn.
Tân Long Tử cười lạnh liên tục, trong chưởng pháp có lẩn vào chiêu số của đao kiếm, hầu như y đã vận dụng toàn bộ Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma mà vẫn chẳng hề hạ được Lăng Vị Phong. Chợt thấy bước chân của Lăng Vị Phong càng lúc càng chậm chạp. Tân Long Tử cả mừng, thầm nhủ: “Đầu tiên ta không hạ được ngươi, đánh lại lần nữa y chắc chống không nổi”. Chưởng pháp càng lúc càng dữ, bất giác đã đánh xong một trăm lẻ tám thức, đang định đánh lại từ đầu thì Lăng Vị Phong chợt quát: “Xem ta đây!” thế rồi chàng vung hai chưởng nhảy bổ tới, Tân Long Tử định đánh lại từ đầu bộ chưởng pháp, thế nhưng bị chàng tấn công mạnh mẽ nên buộc phải thối lui vài bước. Tân Long Tử kinh hãi, nhân lúc Lăng Vị Phong tấn công mạnh tới, triển khai thân pháp quái dị nhảy bổ vào chỗ trống của chàng. Quyền phổ có nói rằng: “Địch không động, ta không động. Địch vừa động, ta đã động trước”. Ý muốn nói là “Chế địch chiếm tiên”, bởi vì địch vừa động, chắc chắn sẽ tấn công vào một điểm nào đó của ta. Nếu kẻ địch tập trung tinh thần ở một điểm, ta ra tay nhanh hơn đich, tất sẽ vừa phòng thủ vừa tấn công. Toàn bộ tinh hoa của một trăm lẽ tám thức Đạt Ma là dạy người ta làm thế nào để tấn công vào nhược điểm của kẻ địch, dùng bộ pháp và thủ pháp phức tạp khiến cho kẻ địch không biết phòng ngự từ phương nào. Nên thường nói lấy yếu chế mạnh, thậm chí một người có công lực kém như Hàn Chí Bang cũng có thể nhổ râu Tề Chân Quân. Bởi vì Tân Long Tử thấy Lăng Vị Phong tấn công mạnh mẽ, tuy thất kinh nhưng cũng đã trấn tĩnh, nghĩ bụng: “Y vừa tấn công, chỗ trống để lộ thì làm sao đỡ nổi quái chiêu của mình?”.
Không ngờ Lăng Vị Phong không những đỡ được quái chiêu của y mà Tân Long Tử vừa xuất thủ thì đã cảm thấy bị kìm chế, khác hẳn lúc trước. Lăng Vị Phong triển khai thân pháp, chợt tiến chợt lùi, lúc công lúc thủ tựa như nước chảy mây bay, đúng là lặng thì như núi, động thì như sông dài! Tân Long Tử muốn tấn công vào chỗ trống của chàng, chưởng chưa đánh tới thì chàng đã xông lên tựa như đã hiểu hết được những quái chiêu của y.
Tại sao trong chốc lát Lăng Vị Phong có thể chuyển yếu thành mạnh, xoay chuyển tình thế? Té ra lúc nãy chàng tử thủ là có ý muốn xem toàn bộ chiêu số của Tân Long Tử. Chàng để ý xem kỹ thì phát hiện bộ pháp của Tân Long Tử cơ bản là thuộc phái Võ Đang, lại phát hiện những quái chiêu của y tuy cực kỳ lợi hại nhưng hình như y không thành thục lắm, biến hóa cũng không tự nhiên, đoán rằng sau khi y đánh cắp quyển sách, chỉ bỏ ra hơn một năm để luyện, bởi vậy chưởng và tâm mới không hợp nhất được. Bởi vậy khi ra tay tấn công, thường lộ một chút dấu vết, chẳng hạn nếu y muốn tấn công cánh phải thì vai sẽ hơi nghiêng sang phải, nếu muốn tấn công sang trái cũng thế. Lăng Vị Phong là tay cao thủ, sau khi thấy hết đường lối võ công của y thì bắt đầu trở lại chế phục y.
Thật ra Tân Long Tử còn có một nhược điểm nữa mà Lăng Vị Phong không biết. Số là Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma này, công phu nền tảng của nó nằm trong Cửu đồ lục tọa tượng, tức là những hình khắc trên vách đá mà Hàn Chí Bang đã nhìn thấy, lúc đó Hàn Chí Bang không học, còn Tân Long Tử dĩ nhiên chẳng biết (bởi vì trong quyển sách chỉ ghi thuyết minh chứ không có hình vẽ, công phu nền tảng thường rất khó, không thể nào đoán bằng ý được). Bởi vậy y tuy đã luyện thành Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma nhưng còn thiếu một chút hỏa hầu, gặp phải một người võ công cực cao thì sẽ bị người ta nắm được điểm yếu.
Công thủ đã đổi, hai người lại chạm nhau hơn một trăm chiêu, người ngoài nhìn đến nỗi hoa cả mắt, chỉ thấy hai người lúc hợp lúc phân, khi đến chỗ gấp thì chỉ thấy hai bóng trắng, khi đến chỗ chậm thì tựa như đồng môn chiết chiêu, cả người có võ công cao như Quế Trọng Minh mà vẫn không biết Lăng Vị Phong đã hơi chiếm được ưu thế. đột nhiên chợt nghe Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, thiết liên tử phóng lướt người ra, nói: “Một chưởng đổi hai chỉ, đôi bên chẳng hơn nhau! Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, sẽ có ngày gặp lại. Xin kiếu!” rồi y phóng vọt người lên như con hạc lớn lướt qua bụi hoa. Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, phóng Thiên Sơn thần mãng ra. Tân Long Tử lộn người trên không trung rồi lướt xuống nước như sao xẹt.
Lăng Vị Phong phóng tới phía trước, ngắt đóa hoa màu trắng còn lại đưa cho Trương Hoa Chiêu: “Hãy giữ lấy, sẽ có ích cho đệ”. Lúc này Trương Hoa Chiêu mới lấy đóa hoa màu đỏ ra, đặt cùng với đóa hoa màu trắng. Hoa màu đỏ trông như lửa, hoa màu trắng trông như tuyết, nhìn vào rất dễ chịu, bao nhiêu nỗi phiền nào đều tiêu tan. Trương Hoa Chiêu nói: “Hai đóa hoa này tương đối đẹp, nhưng không biết có ích gì, mong Lăng đại hiệp chỉ giáo”. Lăng Vị Phong nói: “Bây giờ rất khó nói, đợi ta gặp sư phụ rồi sẽ hỏi. Ta cũng không biết có phải là hai đóa hoa này hay không”. Trương Hoa Chiêu nghe thế lấy làm thắc mắc, nhưng Lăng Vị Phong không nói chàng cũng chẳng hỏi, thầm nhủ: “Mặc kệ nó có ích gì, đem cho Lan Châu xem, nàng sẽ rất thích”.
Quế Trọng Minh ngồi một mình bên mép núi, Tân Long Tử đã mất dạng.
Quế Trọng Minh chợt nói: “Lăng đại hiệp, y có thực là sư thúc của tôi không?” Lăng Vị Phong nói: “Ai nói không phải?” Quế Trọng Minh nói: “Y rốt cuộc là kẻ xấu hay người tốt?” Lăng Vị Phong cười nói: “Ta cũng không biết!” Quế Trọng Minh nói: “Khi y đã bỏ chạy, huynh còn dùng thần mãng đánh y làm gì?” Lăng Vị Phong nói: “Ta không muốn để cho y hái đóa hoa màu trắng!” rồi ngập ngừng nói: “Đệ không cần lo lắng cho y, võ công của y cực cao, không thể nào chết dễ dàng được. Vả lại thần mãng của ta cũng chẳng trúng y, ta chỉ dọa y mà thôi. Lần này đối chưởng, may mà những quái chiêu y học lén được chưa luyện đến mức lư hỏa thuần thanh, nếu không ta đã khó đối phó”. Mạo Hoàn Liên lại hỏi: “Y bảo hai chỉ đổi một chưởng có nghĩa là sao?” Lăng Vị Phong nói: “Ta bị điểm trúng hai huyệt đạo, y cũng bị ta dùng Đại Suất Bi thủ vỗ cho một chưởng. Các người có thấy không? Lần này huề nhau, nếu lần tới, y chắc sẽ không chiếm được phần tiện nghi nữa!”.
Họ vừa đi vừa nói, đã vượt qua ngọn núi Lạc Đà, tiếp tục tiến về phía Thiên Sơn tuyệt đỉnh. Đến ngày thứ ba, Thiên Sơn tuyệt đỉnh đã hiện ra trước mắt, chỉ thấy một tòa núi cao dựng đứng trong biển mây, từng đóa mây trắng vờn quanh đỉnh núi, trông giống như một bầy cừu đang gặm cỏ trên thảo nguyên. Họ lại đi thêm nửa ngày nữa, đến lúc hoàng hôn thì leo lên chóp núi.
Trên chóp núi toàn là kỳ hoa dị thảo, Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên nói: “Không ngờ ở Thiên Sơn tuyệt đỉnh mà cũng có hoa cỏ!” Lăng Vị Phong nói: “Những thứ hoa cỏ này quen chịu giá lạnh, vào tháng năm tháng sáu, trong tuyết còn có hoa nở! Trên Thiên Sơn tuyệt đỉnh hoa cỏ dễ sinh trưởng hơn, cô nương có biết tại sao không?” chàng nói xong thì chỉ ở nơi thấp hơn đỉnh núi, ở đó có một cái hồ nhỏ, mây trắng in bóng xuống mặt hồ, nước trong hồ trong vắt. Lăng Vị Phong nói: “Đây chính là thiên trì nổi tiếng, nghe sư phụ nói, ở đó vốn là một cái miệng núi lửa, núi lửa ngừng phun hóa thành mặt hồ, nơi đó rất ấm áp, hoa cỏ mọc xung quanh miệng núi lửa, lại có nước hồ nên sinh trưởng dễ dàng”. Bốn người vừa đi vừa nói, Lăng Vị Phong lại chỉ về phía trước: “Căn thạch thất ấy là nơi sư phụ tôi ở!” Quế Trọng Minh, Trương Hoa Chiêu đều buông tay đứng yên, Lăng Vị Phong hỏi: “Đợi tôi vào thông báo với sư phụ”. Chàng bước tới gõ vào cánh cửa đá, từ bên trong có một nhà sư bước ra, vui mừng hỏi: “Vị Phong, đệ đã trở về rồi đấy ư?” Lăng Vị Phong nói: “Xin chào Ngộ Tính sư huynh. Sư phụ có còn khỏe không?” Ngộ Tính là nhà sư hầu hạ Hối Minh thiền sư, nhưng ông ta không phải là đệ tử nhập thất, vì Lăng Vị Phong lên núi sau ông ta mới tôn ta là sư huynh. Ngộ Tính khẽ lắc đầu, Lăng Vị Phong lo lắng hỏi: “Sư phụ đã đi rồi sao?” Ngộ Tính nói: “Sư phụ đang tọa quan!” tọa quan chính là việc đả tọa trong một thời gian dài. Hối Minh thiền sư đã một trăm mười hai tuổi. Từ sau một trăm tuổi, ông ta thường đả tọa đến hai ba ngày, trong thời gian đả tọa không để ý đến việc khác, đương nhiên cũng chẳng tiếp người ngoài”.
Lăng Vị Phong nói: “Sư phụ đã tọa quan bao lâu?” Ngộ Tính nói: “Khoảng hai ngày”. Lăng Vị Phong nói: “Đệ đến cửa tịnh thất thăm bái. Huynh hãy thay đệ tiếp vài người bạn”. Nói xong thì bước qua thiền đường, bước tới một căn tịnh thất, thế nhưng cánh cửa phòng không đóng. Sư phụ của chàng đang ngồi trên miếng bồ đoàn, cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt trông rất hiền từ. Trước mặt ông ta là một thiếu nữ áo đỏ đang quỳ, tựa như đang khẽ giọng bẩm cáo, Lăng Vị Phong rất lấy làm lạ. Thiếu nữ ấy đột nhiên quay đầu lại, chàng thấy có vẻ quen mặt nhưng không biết đã gặp ở đâu. Thiếu nữ đang cầm trên tay một vật, Lăng Vị Phong nhớ đến việc Tân Long Tử đánh cắp sách, thầm nhủ: “Chả lẽ nàng ta nhân lúc sư phụ tọa quan đến đánh cắp quyền kinh kiếm phổ sao?” vì thế chàng mới nhìn nàng chằm chằm. Thiếu nữ ấy thấy Lăng Vị Phong thì mỉm cười bước ra. Lăng Vị Phong không dám kinh động đến Hối Minh thiền sư, thối lui ra sau mấy bước. Thiếu nữ lặng lẽ đến bên cạnh chàng, khẽ nói: “Lăng đại hiệp, có nhận ra tôi không?” Lăng Vị Phong ngạc nhiên, thiếu nữ ấy phóng vọt người lên, cũng không biết nàng đã sử dụng tư thế gì mà đã nhẹ nhàng lướt ra khỏi tường. Công phu của nàng ta chẳng kém gì chàng. Lăng Vị Phong thầm thất kinh, chợt nghe Hối Minh thiền sư kêu: “Đồ nhi, con vào đây!”.
Không những Lăng Vị Phong chẳng biết nàng thiếu nữ là ai mà cả Ngộ Tính cũng không biết nàng đã lén vào thiền thất. Lúc này màn chiều vừa buông xuống, ráng chiều vẫn còn trôi lửng lờ trên trời, Thiên Sơn tuyệt đỉnh lạnh lẽo giá buốt. Quế Trọng Minh đang nói: “Tại sao vẫn chưa ra?” chàng chợt ồ một tiếng, hỏi: “Hối Minh thiền sư thu nhận nữ đồ đệ ư?” Ngộ Tính nói: “Cái gì?” bóng một nàng thiếu nữ áo đỏ lướt tới bên cạnh, Ngộ Tính kêu: “Không xong!” ông ta không ngờ rằng có người lớn gan như thế. Hối Minh thiền sư đã nhập định, còn ông thì không cho người ngoài vào mà nàng ta vẫn có thể xuất hiện ở đây. Quế Trọng Minh nghe ông ta kêu một tiếng: “Không xong!” thì vội vàng hỏi: “Có phải là người xấu không?” Ngộ Tính cũng hơi giống Quế Trọng Minh, đều là hán tử trực tính, không suy nghĩ đã gật đầu. Quế Trọng Minh vung tay, ba mảnh kim hoàn bay về phía nàng thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ áo đỏ đang phóng xuống núi, chợt nghe phía sau có tiếng gió, thế là trở tay hất lại rồi vọt xéo sang một bên, chân bước không ngừng, đã tránh được hai mảnh, chụp được một mảnh, mỉm cười nói: “Ôi chao! Sao mà rộng rãi đến nỗi cho vàng người quen thế. Mạo tỷ tỷ, xin hãy đáp tạ dùm muội!” Mạo Hoàn Liên kêu lên, cũng chẳng nhớ được nàng ta là ai.
Khi đang định lên tiếng hỏi thì ở lưng chừng núi chỉ thấy một chấm đỏ. Trong khoảnh khắc chấm đỏ cũng biến mất. Mạo Hoàn Liên nói: “Thật là kỳ lạ, tạo sao nàng lại biết tôi?”.
Chính là: Thông minh băng tuyết khó nhận ra, thiếu nữ áo đỏ ẩn Thiên Sơn.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Sau khi họ theo Hàn Chí Bang đến La Sa (Tây Tạng), Hồng Y lạt ma sứ tiết của Hoạt Phật Đạt Lai cũng trở về. Ông ta bảo sau kinh sư bị bọn Lăng Vị Phong đại náo, văn võ toàn triều đều kinh hoảng, Hoàng đế nổi giận vì việc bọn Lăng Vị Phong mượn xe của sứ tiết để cứu Dịch Lan Châu. May mà Hoàng đế cũng thấy bản lĩnh của những hiệp khách này, tin rằng xa cộ hay văn thư đều là đánh cắp bởi vậy mới không trách ông ta. Có điều Hoàng đế lại bảo, e rằng bọn phản tặc đã vào Tây Tạng nên phái binh đến bắt hộ cho họ. Hồng Y lạt ma chỉ đành từ chối, bảo rằng phải hỏi ý của Hoạt Phật mới có thể trả lời. Lúc đó Tây Tạng tuy đã thuộc về Trung Hoa nhưng địa thế độc lập. Mọi quyền lực đều nằm trong tay của hai Hoạt Phật Ban Thiền và Đạt Lai. Trước khi hai người này đồng ý Hoàng đế Mãn Thanh cũng không dám xuất binh bởi vậy chỉ đành tạm thời gác lại chuyện này. Ngoài ra Hồng Y lạt ma còn mang về hai tin tức, một là Ngô Tam Quế đã xưng đế, đại quân Mãn Thanh vì thế mới tấn công gấp hơn. Khi ông ta rời kinh nghe nói đại quân đã tiến vào Hồ Nam, xem ra đã sắp san bằng được Ngô Tam Quế. Việc Ngô Tam Quế thất bại là điều nằm trong dự liệu của các đại thần Mãn Hán, nên việc đó không nên chú ý nhiều. Nhưng quân Mãn Thanh đã có thu hoạch bất ngờ ở miền Tứ Xuyên, quân Thanh phối hợp với phản quân của Ngô Tam Quế, đã phá vỡ căn cứ địa của Lý Lai Hanh ở vùng đệm giữa Tứ Xuyên với Vân Nam, nghe nói Lý Lai Hanh sa vào vòng vây, không chịu đầu hàng đã tự sát mà chết. Em trai của y là Lý Tư Vĩnh thì mất tích. Còn một tin nữa là nghe nói Hoàng đế đã chọn võ sĩ ở các tỉnh, chỉnh đốn đại quân, có ý tấn công Hồi Cương và Tây Tạng.
Lăng Vị Phong nghe được tin ấy thì lòng bất an, chàng tiếc cho cơ nghiệp của Lý Lai Hanh. Ông ta đã bỏ ra nhiều năm để gầy dựng nhưng cuối cùng hủy trong một ngày. Chàng lại nhớ đến Lưu Úc Phương, dù chàng không chịu cho Lưu Úc Phương biết thân phận thực sự, nhưng từ sâu thẳm đáy lòng mình, hình bóng của Lưu Úc Phương vẫn hiện hữu.
Trương Hoa Chiêu cũng nhớ Dịch Lan Châu không kém gì Lăng Vị Phong. Có điều chàng còn tuổi trẻ, những tình cảm cháy bỏng mãnh liệt chứ không giấu sâu kín trong lòng như Lăng Vị Phong.
Lăng Vị Phong thấy Trương Hoa Chiêu ngày càng tiều tụy, nhớ lại lời hứa của mình đối với nàng, lại thêm Lăng Vị Phong cũng có tình cảm như cha con với Dịch Lan Châu nên chàng cũng muốn đi tìm. Vì thế Lăng Vị Phong đã giã biệt Hồng Y lạt ma, dắt Trương Hoa Chiêu đến Hồi Cương. Hồng Y lạt ma biết chàng đến Hồi Cương nên cũng nhờ chàng liên lạc giúp chuẩn bị chẳng may quân Thanh đánh đến thì sẽ ứng phó.
Hai năm qua Quế Trọng Minh coi Lăng Vị Phong như một vị đại ca, có thể nói ngoài Mạo Hoàn Liên, Lăng Vị Phong là người mà chàng ta khâm phục nhất. Lăng Vị Phong đi đến Hồi Cương, thế là cả bốn người băng qua đại mạc Qua Bích, vượt qua đại thảo nguyên, trải qua hơn một tháng trời thì cuối cùng đã đến chân núi Thiên Sơn.
Ngọn Thiên Sơn hùng vĩ tráng lệ đứng sừng sững ở đấy, bậc anh hùng tuyệt thế đứng trước Thiên Sơn cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Bọn Lăng Vị Phong đứng dưới chân núi, chỉ thấy mây giăng khắp trời, đỉnh núi tuyết trắng xóa như chọc vào giữa bầu trời xanh. Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng lúc đầu ánh lên màu tím, sau đó dần dần chuyển thành màu đỏ khiến cho cả thung lũng như tràn ngập màu sắc rực rỡ, trông chẳng khác gì một bức tranh hùng vĩ. Quế Trọng Minh ngẩn người ra nhìn, luôn miệng khen rằng: “Tôi chỉ tưởng tuyệt đỉnh Kiếm Các mới là nơi hiểm trở nhất trên đời. Nay thấy Thiên Sơn tầng mây lớp lớp, núi cao chập chùng mới biết đây mới thực là hùng vĩ hiểm yếu!”.
Lăng Vị Phong nói: “Sư phụ tôi ở trên đỉnh núi cao nhất của phía Bắc Thiên Sơn. Sư phụ của Phi Hồng Cân ở đỉnh núi phía Nam, hai ngọn núi này cách nhau bảy tám trăm dặm. Tôi muốn bái kiện sư phụ của tôi”. Bọn Quế Trọng Minh đã từ lâu nghe danh Hối Minh thiền sư, đương nhiên rất vui mừng. Lăng Vị Phong cười nói: “Theo cước trình của chúng ta muốn leo lên đỉnh Thiên Sơn ít nhất phải ba ngày. Hoàn Liên cô nương, cô hãy cần thêm một cái điệu bằng da”. Quế Trọng Minh ngạc nhiên hỏi: “Lúc huynh đưa Dịch Lan Châu lên Thiên Sơn, nàng chỉ mới khoảng hai ba tuổi, làm sao có thể chịu lạnh nổi?” Lăng Vị Phong cười rằng: “Ở trên Thiên Sơn có một loại nước suối đen (chú thích: Tức là dầu thô, trước đây người ta không biết nên gọi là nước suối đen), có thể cháy, khi tôi đến Thiên Sơn, lúc đó là mùa hè, tôi dùng cái điệu da bọc nó, mỗi đêm đều đốt một ít nước suối đen hơ ấm cho nó. Sau đó Hối Minh thiền sư phát hiện, đã dắt chúng tôi lên”.
Ngày thứ nhất leo núi thì mọi người chẳng thấy gì, đến ngày thứ hai đã đi đến đoạn hiểm trở. Trên cao thường có những dòng thác đổ xuống, càng đi lên khí trời càng lạnh, nước đổ xuống càng lúc càng nhiều. Mạo Hoàn Liên lạnh đến nỗi răng đánh cành cạch, may mà Lăng Vị Phong đã có chuẩn bị, đưa cho nàng một viên Bích linh đơn, rồi lại dạy nàng cách điều hòa hơi thở nên mới không cảm thấy lạnh. Quế Trọng Minh và hương chủ công lực tương đối cao hơn nên vẫn có thể chống trả nổi.
Đi được nửa ngày, chợt thấy có một ngọn núi tuyết trắng xóa chặn ở trước mặt. Ngọn núi này trông như một con lạc đà lớn đầu ở phía Đông mà đuôi ở phía Tây, trên mình phủ lớp lông màu trắng bạc. Mạo Hoàn Liên chưa bao giờ thấy được ngọn núi tuyết, vỗ tay kêu: “Thật đẹp quá!” Lăng Vị Phong nói: “Đáng tiếc chúng ta phải đi vòng qua ngọn núi này, cảnh sắc phía trên ngọn núi này mới đẹp, bên trên có một hồ băng, cũng có thể có tuyết liên. Nghe nói loại tuyết liên này được đưa xuống từ ngọn núi chính Mộc Thập Tháp Khắc”. Mạo Hoàn Liên hỏi: “Mộc Thập Tháp Khắc là gì? Có phải là tên núi không?” có thể nói là tên núi, nhưng nó vốn không phải là tên núi, Mộc Thập Tháp Khắc là một câu nói của tộc người Duy, mộc thập là núi, mộc thấp tháp khắc chính là núi băng. Tất cả những ngọn núi băng ở cao nguyên Hồi Cương đều có thể gọi là Mộc Thập Tháp Khắc nhưng ngọn núi trước mặt chúng ta là cao nhất, nghe nói chỉ thấp hơn một ngàn thước so với ngọn núi sư phụ tôi đang sống. Bởi vậy Mộc Thập Tháp Khắc mới trở thành tên riêng của nó”. Lăng Vị Phong vừa nói xong thì chợt tuyết trên đỉnh núi chùi xuống phát ra tiếng kêu ầm ầm. Bọn Lăng Vị Phong vội vàng chạy tránh, được một hồi thì mới yên. Lăng Vị Phong nhíu mày, Mạo Hoàn Liên hỏi: “Lăng đại hiệp, huynh đang nghĩ gì thế?” Lăng Vị Phong lắc đầu, Mạo Hoàn Liên ngẩng đầu nhìn ngọn núi, chợt thấy có một bụi hoa đỏ, một bụi hoa trắng nhô ra trông rất đẹp. Lăng Vị Phong chợt nói: “Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện có liên quan đến ngọn núi này”. Mạo Hoàn Liên vỗ tay nói: “Hay lắm, trong câu chuyện này cũng có loài hoa nở trong tuyết phải không?” Lăng Vị Phong cười nói: “Có”. Chàng chỉ ngọn núi nói: “Kể rằng mấy trăm năm về trước, trên núi này không có băng, cũng không có tuyết, khắp nơi là cỏ xanh um và bảo thạch lấp lánh, trên núi có một dòng suối xanh mát, trong dòng suối có những viên trân châu màu sắc rực rỡ, bên dòng suối có nhiều kỳ hoa dị thảo, có những loài hoa đỏ như sáng buổi sớm, có những loài hoa trắng như ánh trăng ban đêm, dù người đi dưới chân núi cũng có thể ngửi được hương hoa. Nghe nói nếu ăn hoa này với băng tuyết, người già cũng có thể trẻ trung, người trẻ thì càng xinh đẹp hơn. Lúc đó dưới chân núi có một chàng thanh niên dũng cảm tên gọi Tháp Cát Khắc. Chàng ta muốn lấy một cô gái chăn dê xinh đẹp, chàng thanh niên định hái những đóa hoa thần tiên ấy tặng cho người mình yêu. Vì thê chàng chuẩn bị đầy đủ lương thực và sữa ngựa đem lên núi, nếu ở bảy ngày bảy đêm, cuối cùng đã đến dùng suối. Lúc đó nàng tiên canh giữ hoa cỏ đang ngủ, chàng hái được một đóa hoa đỏ, một đóa hoa trắng, khi chàng xuống lưng chừng núi, nàng tiên ấy thức dậy. Nàng mới thấy chàng cầm đóa hoa đỏ thắm trong tay, liền ra lệnh cho chim ưng đến cướp, chim ưng bị thanh niên đánh bại. Nàng tiên lại sai gấu người đến cướp, gấu người lại bị chàng ta đẩy xuống vực sâu. Cuối cùng nàng tiên biến thành một người khổng lồ hung dữ để cản đường chàng ta. chàng thanh niên biết không đánh lại mới nói rằng: ‘Tôi phải đem hai đóa hoa này tặng cho người mình yêu nhất. Nếu người không tha cho tôi, tôi sẽ cùng đóa hoa này nhảy xuống vực thẳm...’ nàng tiên nghe xong thì mềm lòng, cho phép chàng thanh niên đem đóa hoa hạnh phúc ấy đến nhân gian. Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng ta phạm vào thiên qui, bị nhốt mãi mãi trên đỉnh núi này. Nước mắt của nàng biến thành băng bao phủ ngọn núi hùng vĩ, tuyết phủ trên núi là mái tóc bạc trắng của nàng!”.
Lăng Vị Phong kể xong, Mạo Hoàn Liên thở dài nói: “Câu chuyện thật đẹp!” Trương Hoa Chiêu nói: “Chàng thanh niên ấy thật dũng cảm, vì người mình yêu mà không hề sợ nguy hiểm gì”. lúc ấy một trận gió thổi tới, một làn hương thơm thoang thoảng đưa xuống. Mạo Hoàn Liên nhìn bông hoa ấy ngẩn ngơ, Quế Trọng Minh chợt nói: “Muội có thích không? Để huynh đi hái cho muội!” Trương Hoa Chiêu cũng nói: “Dịch Lan Châu rất yêu hoa, đáng tiếc nàng không ở đây, nếu không tôi cũng theo huynh lên!” Mạo Hoàn Liên nói: “Các người thật trẻ con, đi đường còn không kịp mà lại đòi hái hoa”. Lăng Vị Phong chợt cười: “Quân tử nói là phải làm. Các người muốn hái hoa thì cứ lên đi. Tôi và Mạo Hoàn Liên cô nương sẽ chờ ở đây”. Quế Trọng Minh hỏi: “Lăng đại hiệp, huynh có nói đùa không đấy?” Lăng Vị Phong nói: “Ta có bao giờ nói đùa với đệ?” Quế Trọng Minh cả mừng, kéo Trương Hoa Chiêu chạy lên núi, Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên nói: “Lăng đại hiệp, sao huynh cũng trẻ con thế?” Lăng Vị Phong im lặng không đáp, mắt nhìn chằm chằm lên núi, trong mắt đầy thâm ý.
Một hồi sau trên núi vọng lại mấy tiếng hú dài, ai nghe cũng kinh tâm động phách. Tiếp theo là tiếng quát của Quế Trọng Minh, một tảng tuyết to như cái cối đá lại lăn xuống, Mạo Hoàn Liên kinh hoảng nói: “Bên trên có người sao?” Lăng Vị Phong nói: “Lên xem thử!” rồi kéo Mạo Hoàn Liên phóng vọt người lên, trèo lên đỉnh núi. Dãy núi tuyết này rất cao nhưng ngọn núi hình lạc đà này chỉ cách chỗ Lăng Vị Phong không đầy trăm trượng. Hai người trong chốc lát đã lên đến đỉnh núi.
Lại nói Quế Trọng Minh và Trương Hoa Chiêu cùng leo lên đỉnh núi hái hoa, hai người mang hai tâm trạng khác nhau. Vừa lên tới bên trên thì đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời, trên núi quả nhiên có một dòng suối trong lành, trong nước có những phiến băng lấp lánh và những cánh hoa đầy màu sắc. Quế Trọng Minh vỗ tay kêu: “Đẹp thật!” lúc ấy hai bông hoa mọc bên dòng suối, Trương Hoa Chiêu chạy đến toan ngắt đóa hoa, chợt thấy giữa bụi hoa có một đóa hoa đỏ lớn như cái bát. Trương Hoa Chiêu dùng kiếm vạch chơi trong bụi hoa, chợt kêu ồ một tiếng: “Trọng Minh, huynh mau qua đây!” Quế Trọng Minh cũng rút cây Đằng Giao kiếm ra vạch gai bước về phía trước, chàng ta kinh hãi kêu lên: “Ở phía sau bụi hoa có một vách đá, trên vách đá có một cái hốc nhỏ, trong hốc có một người ngồi xếp bằng mặt mày khô đét, chàng hề có sắc máu tựa như một bộ xương khô!
Trương Hoa Chiêu ngẩn người ra vái dài về phía hốc đá, nói: “Vãn bối vô tri đến đây, kinh động đến tiền bối, mong được thứ lỗi!” quái nhân ấy vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt chẳng nói lời nào. Quế Trọng Minh hơi khiếp sợ, trong lòng rất bực bội. Chàng kéo Trương Hoa Chiêu nói: “Chúng ta đi thôi!”.
Quái nhân ấy chợt mở mắt, nhìn hai người với ánh mắt lạnh lẽo, Trương Hoa Chiêu ngừng bước, chỉ nghe quái nhân ấy kêu: “Hai bên tiểu tử nhà ngươi đã biết tội, ta cũng sẽ thả cho các ngươi đi. Có điều các ngươi hãy để lại một món đồ!” Quế Trọng Minh tức giận nói: “Ngươi muốn gì?” Quái nhân ấy nói: “Để thanh kiếm của ngươi lại đây!” đột nhiên y hú dài, cũng không biết y dùng tư thế nào mà đã phóng lướt tới bên cạnh Quế Trọng Minh, vung tay chụp xuống đầu Quế Trọng Minh!
Quế Trọng Minh cả kinh nhảy vọt ngang qua, cây Đằng Giao kiếm đâm soạt lên, thân pháp của người ấy cổ quái cực kỳ, y ở một nơi rất hẹp mà xoay chuyển cứ như thường. Quế Trọng Minh đâm kiếm ra, cổ tay đã thấy tê nhói, cây kiếm suýt nữa rơi xuống đất, chàng gầm lớn một tiếng, chưởng trái vỗ ra, người ấy lách người biến mất, tiếp theo Trương Hoa Chiêu quát lớn một tiếng, té sấp vào bụi hoa.
Té ra Trương Hoa Chiêu thấy Quế Trọng Minh bị tấn công bất ngờ, cây trường kiếm đánh một chiêu Thần long nhập hải, đâm xéo ra, quái nhân ấy vốn đã sắp đắc thủ, đành phải bỏ thanh kiếm của Quế Trọng Minh lách ngang người qua, lướt ra sau lưng Trương Hoa Chiêu, vung chưởng đẩy chàng té sấp, khi quay đầu lại thì Quế Trọng Minh đã nhảy qua bụi hoa. Quái nhân ấy cũng hú một tiếng nhảy vọt theo.
Lần này Quế Trọng Minh đã có kinh nghiệm, chàng ta vung cây Đằng Giao kiếm múa tít, triển khai những chiêu số tinh diệu trong Ngũ Cầm kiếm pháp giữ chặt môn hộ, người ấy cứ luồn qua lách lại trong kiếm quang, chẳng thể nào đoạt được thanh bảo kiếm. Nhưng Quế Trọng Minh cũng cảm thấy chưởng phong phả vào mặt, đã nhiều lần suýt gặp nguy hiểm, chàng càng đánh càng ngạc nhiên, chẳng biết chưởng pháp của người này theo đường lối nào.
Lại nói Trương Hoa Chiêu bị người ấy đẩy vào bụi hoa, chàng chợt ngửi thấy mùi thơm lạ xộc vào mũi, tinh thần sảng khoái, vừa mở mắt ra nhìn thì đóa hoa màu đỏ đã nằm ngay trước mũi, thế là vội vàng hái đút vào người rồi nhổ cả gốc hoa nhảy ra ngoài. Chàng ta chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, chưởng phong vù vù. Quế Trọng Minh đang đánh nhau rất kịch liệt với quái nhân.
Quái nhân đang đánh nhau rất hăng, chợt y phóng hai chân tung ra đòn liên hoàn cước, Quế Trọng Minh lùi ra phía sau mấy bước, quát lớn hỏi: “Ngươi học được Uyên Ương Liên Hoàn Thoái ở đâu?” quái nhân chụp tới một cái, Quế Trọng Minh lại lách người, quái nhân cười hền hệt, chợt nói: “Tên nhãi nhép là ngươi là người thế nào với Thạch Thiên Thành?” Quế Trọng Minh giơ ngang kiếm phòng thủ, hỏi: “Chả lẽ tiền bối là đồng môn của gia phụ?” quái nhân ấy lại hú dài, nói: “Ồ! Té ra ngươi là con của Thạch Thiên Thành! Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, cha của ngươi chính là sư huynh của ta!” Quế Trọng Minh vội vàng ôm kiếm vái dài nói: “Vậy người là sư thúc của tôi? Xin hỏi qúy tánh là chi?” người ấy chợt vỗ ra một chưởng, cười nói: “Ngươi đã tôn ta làm sư thúc thì hãy đưa bảo kiếm cho ta, sư thúc của ngươi cần dùng”. Quế Trọng Minh lộn một vòng ra ngoài, lớn giọng đáp: “Người tuy là trưởng bối của tôi nhưng muốn đoạt kiếm cũng không được!” thế rồi cây Đằng Giao kiếm lại trển khai loang loang ác đấu với người ấy.
Cha của Quế Trọng Minh là Thạch Thiên Thành hơn hai mươi năm trước đã từng đến Thiên Sơn theo Hối Minh thiền sư học kiếm, Hối Minh thiền sư không chịu thu nhận, giới thiệu ông ta cho một người bằng hữu của mình, đó là bậc danh túc của phái Võ Đang là Trác Nhất Hàng. Ông ta đã học được hai môn tuyệt kỹ Cửu Cung Thần Hành chưởng và Uyên Ương Liên Hoàn Thoái, Quế Trọng Minh tuy chưa học nhưng cũng biết. Có điều chưởng pháp của quái nhân này không phải Cửu Cung Thần Hành chưởng, tuy y tự xưng là sư thúc của Quế Trọng Minh nhưng Quế Trọng Minh cũng không khỏi nghi ngờ.
Trương Hoa Chiêu thấy quái nhân không nói lý lẽ thì rất tức giận, thấy Quế Trọng Minh đánh rất gấp, thế là chàng đâm một kiếm soạt tới, quái nhân đột nhiên xoay người, hai tay chụp lấy thanh kiếm, Trương Hoa Chiêu vạch xéo thanh kiếm rồi kéo ngược ra phía sau, đó là chiêu số tinh diệu công thủ đều có trong Vô Cực kiếm pháp. Quái nhân ấy kêu ồ một tiếng, rồi y hạ thấp người không dám chụp kiếm, xoay lại tiếp chiêu số của Quế Trọng Minh.
Trương Hoa Chiêu là sư điệt của Phó Thanh Chủ, cũng có thành tựu về Vô cực kiếm. Chỉ là lúc nãy chàng ta không để ý bị quái nhân đánh một chưởng đẩy ngã. Nay chàng đã phòng bị, nhưng cũng giúp cho Quế Trọng Minh một tay. Võ công của Trương Hoa Chiêu kém Quế Trọng Minh, hai người liên thủ với nhau, quái nhân ấy trong nhất thời cũng chẳng làm gì được.
Có điều thân pháp của quái nhân này cực kỳ cổ quái, thế công liên miên không ngớt, chiêu hiểm xuất hiện không ngừng. Quế Trọng Minh và Trương Hoa Chiêu chỉ có thể chống đỡ chứ không thể trả đòn hay tấn công, nếu thời gian kéo dài chắc chắn sẽ bại. Đang lúc gấp gáp, chợt quái nhân ấy hú dài mấy tiếng, chưởng pháp càng dữ dội lên, kêu lên: “Hiền điệt, hiền điệt! Kẻ làm sư thúc này không nỡ đả thương ngươi, hãy ngoan ngoãn trao thanh kiếm cho ta!”.
Quế Trọng Minh rất tức tối, chàng đánh ra một chiêu Ưng kích trường không, thanh kiếm hất ngược trở ra, nào ngờ đã trúng kế dụ địch của quái nhân. Chàng vừa đâm ra thanh kiếm thì để lộ chỗ trống, quái nhân ấy đã chụp vào be sườn của chàng!
Quế Trọng Minh lộn người trở ra, quái nhân chụp không trúng nên nhảy bổ theo. lúc này Quế Trọng Minh đã hạ xuống đất, cây Đằng Giao kiếm múa tròn, đang định chạy tiếp, chợt thấy sau lưng có người kéo mình một cái, Quế Trọng Minh thúc chỏ lại, chẳng hề trúng, bị người ấy kéo sang một bên. Quái nhân chợt ngừng bước hỏi: “Ngươi còn có mấy đồng đảng?” lúc này Quế Trọng Minh mới nhận ra người ở phía sau mình là Lăng Vị Phong. Khi nhìn lại, Mạo Hoàn Liên cũng đã leo lên núi, chàng mừng rỡ nhưng cũng không khỏi đỏ ửng mặt. Bởi vì cao thủ giao đấu, cần phải để ý xung quanh. Thế mà có người đến nhưng Quế Trọng Minh chẳng hề hay biết. Có điều cũng không thể trách được Quế Trọng Minh bởi vì quái nhân này là kẻ cường địch mạnh nhất mà chàng từng gặp, hình như y còn lợi hại hơn cả Sở Chiêu Nam.
Lăng Vị Phong nói: “Chuyện gì thế này?” Quế Trọng Minh nói: “Y tự xưng là sư thúc của tôi nhưng lại đòi cướp kiếm của tôi”. Lăng Vị Phong chỉ quái nhân cười nói: “Ông làm bậc trưởng bối, không đưa quà gặp mặt thì thôi, sao lại đòi đồ vật của bọn tiểu bối?” quái nhân ấy nói: “Ngươi là ai mà ra mặt cho y?” thế rồi y không đợi Lăng Vị Phong trả lời đã vung tay chụp tới, Lăng Vị Phong lách người, kêu lên: “Trên Thiên Sơn nào để cho ngươi ngông cuồng!” rồi tay trái vỗ tới một chưởng. Quái nhân ấy hạ thấp người, lui qua chưởng phong của Lăng Vị Phong, chụp trở lại mạch môn của chàng ta. Lăng Vị Phong gặp phải quái chiêu mà không hề rối loạn, chàng trầm cổ tay xuống, chưởng trái hất lên, quái nhân lách người, cả hai người không hẹn mà đều tách ra, trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt, Lăng Vị Phong đã rút chiêu đổi chiêu, sử dụng thức Bài sơn vận chưởng, quái nhân kêu lên: “Lợi hại lắm!” rồi y không dám tiếp chưởng lực của Lăng Vị Phong, thế là vung hai tay phóng vọt người lên cao hơn một trượng rồi hạ xuống phía Tây.
Quế Trọng Minh đứng một bên thấy thế thì thầm thán phục, nhủ rằng: “Lăng Vị Phong quả nhiên là cao thủ, khi mình gặp phải quái chiêu suýt nữa đã thất bại còn y thì ung dung hóa giải”.
Lăng Vị Phong rất lấy làm lạ, chàng chưa bao giờ thấy thân pháp và chưởng pháp của người này bởi vậy mới hỏi: “Ngươi là gì của Bạch Phát Ma Nữ?” quái nhân quát: “Bạch Phát Ma Nữ nào, xem chưởng!” rồi y lao tới đánh loạn xạ, xem ra chẳng có bài bản gì cả. Thế nhưng thực ra mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa những biến hóa phức tạp! Lăng Vị Phong ngưng thần vận chưởng, trong chốc lát đã phá hơn mười chiêu, chàng chợt vỡ lẽ ra, quát lớn: “Ngươi thật vô sĩ, đã lừa gạt Hàn Chí Bang mà còn ở đây! Ta sẽ bắt nhà ngươi!”.
Trước đây Lăng Vị Phong đã từng nghe Hàn Chí Bang kể nên mới nhớ ra. Số là sau khi Hàn Chí Bang vào Tây Tạng, một ngày nọ cùng vài Lạt ma dạo chơi Nhật Khách Tắc, đêm ấy họ tá túc tại chùa Trát Luân Bố nổi tiếng ở Tây Tạng. Nửa đêm Hàn Chí Bang thức dậy luyện bài chưởng mà mình đã học trong động đá. Luyện xong thì chợt nghe có người cười lạnh: “Chưởng pháp của ngươi rất hay, đáng tiếc học không đủ!” Hàn Chí Bang ngạc nhiên nhìn lại thì thấy có một ông già gầy ốm, không biết ông ta đã đến bên cạnh chàng từ lúc nào, Hàn Chí Bang vốn đã học được mười sáu thức trong động đá, lâu nay chàng vẫn muốn học hết nên nghe thế thì mừng rỡ, không kịp hỏi lai lịch đã nói: “Chả lẽ tiền bối biết bộ chưởng pháp này? Nếu không chê xin hãy nhận tôi làm đệ tử!” ông già ấy cười: “Ngươi cần gì phải cầu xin ta, có phải ngươi mang theo một cuốn sách lạ không? Chưởng pháp, kiếm pháp đều đã được giảng kỹ trong đó. Ngươi không biết chữ sao?” Hàn Chí Bang lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Làm sao ông biết tôi có một quyển sách?” ông già nói: “Ta không những biết ngươi có quyển sách ấy mà ta còn biết quyển sách ấy là của Vô Trụ thiền sư thời Đường truyền lại, có đúng không?” Hàn Chí Bang khẽ gật đầu. Ông già tiếp tục nói: “Nói thực cho ngươi biết, ta là truyền nhân đời thứ bốn mươi hai của Vô Trụ thiền sư”. Hàn Chí Bang vội vàng quỳ xuống nói: “Vãn bối học nghệ không hết, mong tiền bối chỉ điểm!” ông già nói: “Ta đâu có học được nhiều công phu như thế, nhưng ta có thể dạy ngươi luyện tập theo quyển sách”. Hàn Chí Bang nói: “Những dòng chữ trong quyển sách ấy rất kỳ lạ, đệ tử không biết phải luyện như thế nào?” ông già nói: “Ngươi đưa quyển sách ra đây, ta dạy cho ngươi!” Hàn Chí Bang là người thật thà, làm sao đoán được ông già xảo trá, thế rồi lấy sách ra, ông già chỉ đọc vài trang thì cả mừng nói: “Đúng rồi, đúng rồi!” đột nhiên cười lạnh, vung tay điểm vào be sườn của Hàn Chí Bang một cái rồi cầm quyển sách phóng mất. Sau đó nhờ có mấy Lạt ma giải huyệt đạo cho Hàn Chí Bang, khi chàng hỏi lại bọn họ thì bọn họ chẳng hề biết.
Ông già này chính là quái nhân đang đấu chưởng với Lăng Vị Phong. Lão bảo mình là truyền nhân đời thứ bốn mươi hai của Vô Trụ thiền sư thật sự chẳng sai. Số là lão tên gọi Tân Long Tử, là đệ tử của Trác Nhất Hàng. Lão nhập môn trước cả Thạch Thiên Thành, nhưng Thạch Thiên Thành học võ công rồi mới đầu sư, tuổi tác lớn hơn y, bởi vây Trác Nhất Hàng bảo y gọi Thạch Thiên Thành là sư huynh. Phái Võ Đang tách ra từ Thiếu Lâm, tổ sư của phái Thiếu Lâm là cao tăng Đạt Ma thiền sư đến từ Ấn Độ, quyển sách mà Hàn Chí Bang có được là bản gốc của “Một trăm lẻ tám thức Đạt Ma” nổi tiếng trong võ học (chú thích của tác giả: Theo chính sử ghi lại, Đạt Ma vốn không biết võ công, tương truyền Dịch Cân kinh và Tẩy Tủy kinh của Đạt Ma là do người đời sau viết ra. Nhưng tiểu thuyết võ hiệp không cần phải khảo chứng). Từ giữa thời Nguyên quyển sách này đột nhiên biến mất, người hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang tuy tìm khắp nơi, vì thế các đời Chưởng môn để lại di ngôn muốn đệ tử đời sau tìm quyển sách này, đồng thời bản gốc của Một trăm lẻ tám thức tuy mất tích nhưng các bậc danh tức hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang vẫn có thể ghi nhớ được vài chiêu. Có thể nói Trác Nhất Hàng là đời thứ bốn mươi mốt, năm xưa Thạch Thiên Thành theo ông ta luyện kiếm, vì gấp báo thù nên chỉ học Cửu Cung Thần Hành chưởng và Uyên Ương Liên Hoàn Thoái thì đã trở về Tứ Xuyên. Bởi vì Tân Long Tử tuy là nhị đồ đệ nhưng là truyền nhân y bát của Trác Nhất Hàng, bởi vậy mới biết lai lịch của quyển sách này.
Năm đó Tân Long Tử từ Hồi Cường đến Tây Tạng, giả mạo hành khách dâng hương đến chùa Trát Luân Bố, số là y nghe nói đại Lạt ma của chùa Trát Luân Bố tinh thông Thiên Long chưởng pháp của Tây Tạng, chiêu số cực kỳ quái dị, bởi vậy muốn nhân tiện dò thám xem thử có giống với chưởng pháp của Đạt Ma hay không, không ngờ nửa đêm lại gặp Hàn Chí Bang luyện chưởng, y nhận ra được ba thức, đó chính là Đạt Ma trượng pháp mà sư phụ của y là Trác Nhất Hàng dạy cho y. Trước khi Trác Nhất Hàng qua đời đã từng dặn: “Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma, phái Võ Đang học được năm thức, tuy năm thức này không thể vận dụng liên tục với nhau nhưng ông ta muốn y nghiên cứu. Vì thế y vừa thấy Trác Nhất Hàng luyện chưởng pháp đã lập tức đoán được đó là chân truyền của Đạt Ma, thế rồi mới dùng thủ đoạn lừa lấy quyển sách.
Lại nói Tân Long Tử bị Lăng Vị Phong nói ra lai lịch, y chưng hửng rồi quát: “Tên tiểu tử nhà ngươi hiểu gì? Quyển sách ấy vốn là vật của bọn ta, làm sao ta có thể để cho người ngoài lấy?” rồi đánh ra vù vù mấy chiêu tuy trông rối loạn nhưng rất khó ứng phó. Lăng Vị Phong vội vàng phong bế huyệt đạo toàn thân, dùng Tu di chưởng pháp chặn được mấy mươi chiêu, nhưng chàng cũng không thể nào chiếm được phần tiện nghi. Lăng Vị Phong thầm nhủ: “Thiên Sơn chưởng pháp và kiếm pháp là do sư phụ mình tập trung tinh hoa của các nhà mà sáng tạo ra. Chưởng pháp của y tuy đường lối quái lạ, nhưng không đến nỗi mình nhìn không được những biến hóa trong đó”. Chàng nhíu mày, chưởng pháp chợt chập lại, chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Tân Long Tử cả mừng, nhảy bổ tới ra đòn như điên, nhưng chưởng pháp của Lăng Vị Phong tuy chậm, nhưng mỗi chiêu đều vận đủ công lực, chưởng phong dồn ra sắc bén như đao kiếm. Tân Long Tử chạm với chàng mấy lần, cả hai bên đều bị chưởng lực đánh bật ra, tuy không bị thương nhưng đôi bên đều kinh ngạc. Tân Long Tử có công lực hơn ba mươi năm, tương đương với Lăng Vị Phong mà hễ bên nào tấn công thì phải dùng lực nhiều hơn bên phòng thủ. Bởi vậy Lăng Vị Phong mới giữ được khí lực của mình.
Tân Long Tử đánh mãi mà không hạ được, y liều mạng thi triển toàn bộ một trăm lẽ tám thức Đạt Ma ra, quái chiêu liên tiếp không ngừng. Lăng Vị Phong vẫn không đổi thần sắc, bình tĩnh ứng phó, phá được đến năm sáu mươi chiêu, Lăng Vị Phong bị y điểm trúng hai huyệt đạo, may mà chàng đã phòng bị nên không hề chi. Quế Trọng Minh thấy thế lo lắng, cây Đằng Giao kiếm đâm soạt tới, Lăng Vị Phong quát lên: “Trọng Minh, đứng tới, y không phải là đối thủ của ta!” nói xong thì chưởng pháp càng chậm lại nhưng môn hộ càng kín hơn.
Tân Long Tử cười lạnh liên tục, trong chưởng pháp có lẩn vào chiêu số của đao kiếm, hầu như y đã vận dụng toàn bộ Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma mà vẫn chẳng hề hạ được Lăng Vị Phong. Chợt thấy bước chân của Lăng Vị Phong càng lúc càng chậm chạp. Tân Long Tử cả mừng, thầm nhủ: “Đầu tiên ta không hạ được ngươi, đánh lại lần nữa y chắc chống không nổi”. Chưởng pháp càng lúc càng dữ, bất giác đã đánh xong một trăm lẻ tám thức, đang định đánh lại từ đầu thì Lăng Vị Phong chợt quát: “Xem ta đây!” thế rồi chàng vung hai chưởng nhảy bổ tới, Tân Long Tử định đánh lại từ đầu bộ chưởng pháp, thế nhưng bị chàng tấn công mạnh mẽ nên buộc phải thối lui vài bước. Tân Long Tử kinh hãi, nhân lúc Lăng Vị Phong tấn công mạnh tới, triển khai thân pháp quái dị nhảy bổ vào chỗ trống của chàng. Quyền phổ có nói rằng: “Địch không động, ta không động. Địch vừa động, ta đã động trước”. Ý muốn nói là “Chế địch chiếm tiên”, bởi vì địch vừa động, chắc chắn sẽ tấn công vào một điểm nào đó của ta. Nếu kẻ địch tập trung tinh thần ở một điểm, ta ra tay nhanh hơn đich, tất sẽ vừa phòng thủ vừa tấn công. Toàn bộ tinh hoa của một trăm lẽ tám thức Đạt Ma là dạy người ta làm thế nào để tấn công vào nhược điểm của kẻ địch, dùng bộ pháp và thủ pháp phức tạp khiến cho kẻ địch không biết phòng ngự từ phương nào. Nên thường nói lấy yếu chế mạnh, thậm chí một người có công lực kém như Hàn Chí Bang cũng có thể nhổ râu Tề Chân Quân. Bởi vì Tân Long Tử thấy Lăng Vị Phong tấn công mạnh mẽ, tuy thất kinh nhưng cũng đã trấn tĩnh, nghĩ bụng: “Y vừa tấn công, chỗ trống để lộ thì làm sao đỡ nổi quái chiêu của mình?”.
Không ngờ Lăng Vị Phong không những đỡ được quái chiêu của y mà Tân Long Tử vừa xuất thủ thì đã cảm thấy bị kìm chế, khác hẳn lúc trước. Lăng Vị Phong triển khai thân pháp, chợt tiến chợt lùi, lúc công lúc thủ tựa như nước chảy mây bay, đúng là lặng thì như núi, động thì như sông dài! Tân Long Tử muốn tấn công vào chỗ trống của chàng, chưởng chưa đánh tới thì chàng đã xông lên tựa như đã hiểu hết được những quái chiêu của y.
Tại sao trong chốc lát Lăng Vị Phong có thể chuyển yếu thành mạnh, xoay chuyển tình thế? Té ra lúc nãy chàng tử thủ là có ý muốn xem toàn bộ chiêu số của Tân Long Tử. Chàng để ý xem kỹ thì phát hiện bộ pháp của Tân Long Tử cơ bản là thuộc phái Võ Đang, lại phát hiện những quái chiêu của y tuy cực kỳ lợi hại nhưng hình như y không thành thục lắm, biến hóa cũng không tự nhiên, đoán rằng sau khi y đánh cắp quyển sách, chỉ bỏ ra hơn một năm để luyện, bởi vậy chưởng và tâm mới không hợp nhất được. Bởi vậy khi ra tay tấn công, thường lộ một chút dấu vết, chẳng hạn nếu y muốn tấn công cánh phải thì vai sẽ hơi nghiêng sang phải, nếu muốn tấn công sang trái cũng thế. Lăng Vị Phong là tay cao thủ, sau khi thấy hết đường lối võ công của y thì bắt đầu trở lại chế phục y.
Thật ra Tân Long Tử còn có một nhược điểm nữa mà Lăng Vị Phong không biết. Số là Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma này, công phu nền tảng của nó nằm trong Cửu đồ lục tọa tượng, tức là những hình khắc trên vách đá mà Hàn Chí Bang đã nhìn thấy, lúc đó Hàn Chí Bang không học, còn Tân Long Tử dĩ nhiên chẳng biết (bởi vì trong quyển sách chỉ ghi thuyết minh chứ không có hình vẽ, công phu nền tảng thường rất khó, không thể nào đoán bằng ý được). Bởi vậy y tuy đã luyện thành Một trăm lẽ tám thức Đạt Ma nhưng còn thiếu một chút hỏa hầu, gặp phải một người võ công cực cao thì sẽ bị người ta nắm được điểm yếu.
Công thủ đã đổi, hai người lại chạm nhau hơn một trăm chiêu, người ngoài nhìn đến nỗi hoa cả mắt, chỉ thấy hai người lúc hợp lúc phân, khi đến chỗ gấp thì chỉ thấy hai bóng trắng, khi đến chỗ chậm thì tựa như đồng môn chiết chiêu, cả người có võ công cao như Quế Trọng Minh mà vẫn không biết Lăng Vị Phong đã hơi chiếm được ưu thế. đột nhiên chợt nghe Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, thiết liên tử phóng lướt người ra, nói: “Một chưởng đổi hai chỉ, đôi bên chẳng hơn nhau! Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, sẽ có ngày gặp lại. Xin kiếu!” rồi y phóng vọt người lên như con hạc lớn lướt qua bụi hoa. Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, phóng Thiên Sơn thần mãng ra. Tân Long Tử lộn người trên không trung rồi lướt xuống nước như sao xẹt.
Lăng Vị Phong phóng tới phía trước, ngắt đóa hoa màu trắng còn lại đưa cho Trương Hoa Chiêu: “Hãy giữ lấy, sẽ có ích cho đệ”. Lúc này Trương Hoa Chiêu mới lấy đóa hoa màu đỏ ra, đặt cùng với đóa hoa màu trắng. Hoa màu đỏ trông như lửa, hoa màu trắng trông như tuyết, nhìn vào rất dễ chịu, bao nhiêu nỗi phiền nào đều tiêu tan. Trương Hoa Chiêu nói: “Hai đóa hoa này tương đối đẹp, nhưng không biết có ích gì, mong Lăng đại hiệp chỉ giáo”. Lăng Vị Phong nói: “Bây giờ rất khó nói, đợi ta gặp sư phụ rồi sẽ hỏi. Ta cũng không biết có phải là hai đóa hoa này hay không”. Trương Hoa Chiêu nghe thế lấy làm thắc mắc, nhưng Lăng Vị Phong không nói chàng cũng chẳng hỏi, thầm nhủ: “Mặc kệ nó có ích gì, đem cho Lan Châu xem, nàng sẽ rất thích”.
Quế Trọng Minh ngồi một mình bên mép núi, Tân Long Tử đã mất dạng.
Quế Trọng Minh chợt nói: “Lăng đại hiệp, y có thực là sư thúc của tôi không?” Lăng Vị Phong nói: “Ai nói không phải?” Quế Trọng Minh nói: “Y rốt cuộc là kẻ xấu hay người tốt?” Lăng Vị Phong cười nói: “Ta cũng không biết!” Quế Trọng Minh nói: “Khi y đã bỏ chạy, huynh còn dùng thần mãng đánh y làm gì?” Lăng Vị Phong nói: “Ta không muốn để cho y hái đóa hoa màu trắng!” rồi ngập ngừng nói: “Đệ không cần lo lắng cho y, võ công của y cực cao, không thể nào chết dễ dàng được. Vả lại thần mãng của ta cũng chẳng trúng y, ta chỉ dọa y mà thôi. Lần này đối chưởng, may mà những quái chiêu y học lén được chưa luyện đến mức lư hỏa thuần thanh, nếu không ta đã khó đối phó”. Mạo Hoàn Liên lại hỏi: “Y bảo hai chỉ đổi một chưởng có nghĩa là sao?” Lăng Vị Phong nói: “Ta bị điểm trúng hai huyệt đạo, y cũng bị ta dùng Đại Suất Bi thủ vỗ cho một chưởng. Các người có thấy không? Lần này huề nhau, nếu lần tới, y chắc sẽ không chiếm được phần tiện nghi nữa!”.
Họ vừa đi vừa nói, đã vượt qua ngọn núi Lạc Đà, tiếp tục tiến về phía Thiên Sơn tuyệt đỉnh. Đến ngày thứ ba, Thiên Sơn tuyệt đỉnh đã hiện ra trước mắt, chỉ thấy một tòa núi cao dựng đứng trong biển mây, từng đóa mây trắng vờn quanh đỉnh núi, trông giống như một bầy cừu đang gặm cỏ trên thảo nguyên. Họ lại đi thêm nửa ngày nữa, đến lúc hoàng hôn thì leo lên chóp núi.
Trên chóp núi toàn là kỳ hoa dị thảo, Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên nói: “Không ngờ ở Thiên Sơn tuyệt đỉnh mà cũng có hoa cỏ!” Lăng Vị Phong nói: “Những thứ hoa cỏ này quen chịu giá lạnh, vào tháng năm tháng sáu, trong tuyết còn có hoa nở! Trên Thiên Sơn tuyệt đỉnh hoa cỏ dễ sinh trưởng hơn, cô nương có biết tại sao không?” chàng nói xong thì chỉ ở nơi thấp hơn đỉnh núi, ở đó có một cái hồ nhỏ, mây trắng in bóng xuống mặt hồ, nước trong hồ trong vắt. Lăng Vị Phong nói: “Đây chính là thiên trì nổi tiếng, nghe sư phụ nói, ở đó vốn là một cái miệng núi lửa, núi lửa ngừng phun hóa thành mặt hồ, nơi đó rất ấm áp, hoa cỏ mọc xung quanh miệng núi lửa, lại có nước hồ nên sinh trưởng dễ dàng”. Bốn người vừa đi vừa nói, Lăng Vị Phong lại chỉ về phía trước: “Căn thạch thất ấy là nơi sư phụ tôi ở!” Quế Trọng Minh, Trương Hoa Chiêu đều buông tay đứng yên, Lăng Vị Phong hỏi: “Đợi tôi vào thông báo với sư phụ”. Chàng bước tới gõ vào cánh cửa đá, từ bên trong có một nhà sư bước ra, vui mừng hỏi: “Vị Phong, đệ đã trở về rồi đấy ư?” Lăng Vị Phong nói: “Xin chào Ngộ Tính sư huynh. Sư phụ có còn khỏe không?” Ngộ Tính là nhà sư hầu hạ Hối Minh thiền sư, nhưng ông ta không phải là đệ tử nhập thất, vì Lăng Vị Phong lên núi sau ông ta mới tôn ta là sư huynh. Ngộ Tính khẽ lắc đầu, Lăng Vị Phong lo lắng hỏi: “Sư phụ đã đi rồi sao?” Ngộ Tính nói: “Sư phụ đang tọa quan!” tọa quan chính là việc đả tọa trong một thời gian dài. Hối Minh thiền sư đã một trăm mười hai tuổi. Từ sau một trăm tuổi, ông ta thường đả tọa đến hai ba ngày, trong thời gian đả tọa không để ý đến việc khác, đương nhiên cũng chẳng tiếp người ngoài”.
Lăng Vị Phong nói: “Sư phụ đã tọa quan bao lâu?” Ngộ Tính nói: “Khoảng hai ngày”. Lăng Vị Phong nói: “Đệ đến cửa tịnh thất thăm bái. Huynh hãy thay đệ tiếp vài người bạn”. Nói xong thì bước qua thiền đường, bước tới một căn tịnh thất, thế nhưng cánh cửa phòng không đóng. Sư phụ của chàng đang ngồi trên miếng bồ đoàn, cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt trông rất hiền từ. Trước mặt ông ta là một thiếu nữ áo đỏ đang quỳ, tựa như đang khẽ giọng bẩm cáo, Lăng Vị Phong rất lấy làm lạ. Thiếu nữ ấy đột nhiên quay đầu lại, chàng thấy có vẻ quen mặt nhưng không biết đã gặp ở đâu. Thiếu nữ đang cầm trên tay một vật, Lăng Vị Phong nhớ đến việc Tân Long Tử đánh cắp sách, thầm nhủ: “Chả lẽ nàng ta nhân lúc sư phụ tọa quan đến đánh cắp quyền kinh kiếm phổ sao?” vì thế chàng mới nhìn nàng chằm chằm. Thiếu nữ ấy thấy Lăng Vị Phong thì mỉm cười bước ra. Lăng Vị Phong không dám kinh động đến Hối Minh thiền sư, thối lui ra sau mấy bước. Thiếu nữ lặng lẽ đến bên cạnh chàng, khẽ nói: “Lăng đại hiệp, có nhận ra tôi không?” Lăng Vị Phong ngạc nhiên, thiếu nữ ấy phóng vọt người lên, cũng không biết nàng đã sử dụng tư thế gì mà đã nhẹ nhàng lướt ra khỏi tường. Công phu của nàng ta chẳng kém gì chàng. Lăng Vị Phong thầm thất kinh, chợt nghe Hối Minh thiền sư kêu: “Đồ nhi, con vào đây!”.
Không những Lăng Vị Phong chẳng biết nàng thiếu nữ là ai mà cả Ngộ Tính cũng không biết nàng đã lén vào thiền thất. Lúc này màn chiều vừa buông xuống, ráng chiều vẫn còn trôi lửng lờ trên trời, Thiên Sơn tuyệt đỉnh lạnh lẽo giá buốt. Quế Trọng Minh đang nói: “Tại sao vẫn chưa ra?” chàng chợt ồ một tiếng, hỏi: “Hối Minh thiền sư thu nhận nữ đồ đệ ư?” Ngộ Tính nói: “Cái gì?” bóng một nàng thiếu nữ áo đỏ lướt tới bên cạnh, Ngộ Tính kêu: “Không xong!” ông ta không ngờ rằng có người lớn gan như thế. Hối Minh thiền sư đã nhập định, còn ông thì không cho người ngoài vào mà nàng ta vẫn có thể xuất hiện ở đây. Quế Trọng Minh nghe ông ta kêu một tiếng: “Không xong!” thì vội vàng hỏi: “Có phải là người xấu không?” Ngộ Tính cũng hơi giống Quế Trọng Minh, đều là hán tử trực tính, không suy nghĩ đã gật đầu. Quế Trọng Minh vung tay, ba mảnh kim hoàn bay về phía nàng thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ áo đỏ đang phóng xuống núi, chợt nghe phía sau có tiếng gió, thế là trở tay hất lại rồi vọt xéo sang một bên, chân bước không ngừng, đã tránh được hai mảnh, chụp được một mảnh, mỉm cười nói: “Ôi chao! Sao mà rộng rãi đến nỗi cho vàng người quen thế. Mạo tỷ tỷ, xin hãy đáp tạ dùm muội!” Mạo Hoàn Liên kêu lên, cũng chẳng nhớ được nàng ta là ai.
Khi đang định lên tiếng hỏi thì ở lưng chừng núi chỉ thấy một chấm đỏ. Trong khoảnh khắc chấm đỏ cũng biến mất. Mạo Hoàn Liên nói: “Thật là kỳ lạ, tạo sao nàng lại biết tôi?”.
Chính là: Thông minh băng tuyết khó nhận ra, thiếu nữ áo đỏ ẩn Thiên Sơn.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét